"Tôi, tôi có thể giải thích ", Bạch Đa Đa mười tám tuổi lần đầu tiên trong cuộc đời gặp phải cảnh bị bắt quả tang, theo phản xạ có điều kiện mà nói ra lời thoại kinh điển của nam chính trong tình huống này.
Triệu Bình Phong chưng ra vẻ mặt rất nghiêm túc: "Cậu giải thích đi! Tôi đang nghe đây". Một biểu cảm khác của nhân vật chính, anh tuyệt sẽ không "Tôi không muốn nghe không muốn nghe".
Bạch Đa Đa đại não trong nháy mắt kịp thời, giải thích, cậu muốn giải thích thế nào?
"Tôi, tôi không biết phải làm sao để giải thích cho rõ", Bạch Đa Đa đem Tranh Tử lộn lại ôm vào trong lòng, con mèo nhỏ thoải mái mà rúc người vào, tùy ý để cậu chủ nhỏ bị căng thẳng, vô phương ứng đối nên cứ chà chà bộ lông của nó. Bạch Đa Đa bị công khai tội lỗi, rất nhanh đã chớp mắt với người đàn ông đang áp lên người mình, giọng nói cũng nhỏ lại, ý muốn vờ ra vẻ dễ thương để qua cửa.
"Haiz", Triệu Bình Phong khoa trương thở dài một hơi, bắt đầu nói, "Chiều hôm nay lúc tôi mới vừa nhận được con mèo này, đã phát hiện món quà mình đưa cho thiếu gia nhân dịp lễ trưởng thành, thế mà lại ở trên cổ của nó. Lúc đầu tôi muốn lấy xuống, lại bị nó như muốn phát điên mà cào cào tay, thiếu gia cậu nhìn này".
Triệu Bình Phong xắn ống tay áo ở bên tay phải của anh, để ngay trước mắt Bạch Đa Đa.
Trên bắp thịt cánh tay rắn chắc có lực bị lưu lại hai vết cào, không bị xước chảy máu, nhưng vẫn thấy bị đỏ tấy lên.
Đôi mắt của Bạch Đa Đa run rẩy, tự tay giúp anh bỏ tay áo xuống cài kín nút, nhỏ tiếng nói một câu: "Dáng người anh đẹp quá ".
"... ", Triệu Bình Phong miễn cưỡng cười cười.
Anh lau mặt, sau đó đưa tay về phía cổ Bạch Đa Đa.
Người sau theo phản xạ có điều kiện mà co rụt về phía sau, lại phát hiện đối phương chỉ nhấc lên mặt dây chuyền đá màu xanh nước biển kia, cẩn thận sờ vào, sau đó dùng một loại ngữ điệu như đang bình thản mà nói với cậu: "Đừng sợ, nãy chỉ giỡn với cậu thôi. Cọng dây chuyền này không đáng giá bao nhiêu tiền, là do tôi tự đặt bằng đá pha lê. Không tin thiếu gia có thể search trên mạng một chút, không có bán ở bất cứ tiệm trang sức nào".
Đương nhiên không có bán ở đâu rồi, viên sapphire ánh sao hiếm hoi này của Kashmir là viên duy nhất trên thế giới. Lúc đầu Triệu Bình Phong đã đích thân đến giám sát việc khai thác, sau khi thử nghiệm trên vô số lần với những thành phẩm chưa hoàn chỉnh, anh mới bắt tay để chế luyện cắt đá thành mặt dây chuyền này.
Bạch Đa Đa nghe anh nói như vậy, áp lực trong lòng giảm đi hơn phân nửa. Tròng mắt cậu cẩn thận nhìn một chút viên đá quý nhỏ này, càng nhìn càng cảm thấy đẹp đẽ, trong lòng nhịn không được cũng thấy khá thích, nói rằng: "Đây là anh tự mình làm à, mặt cắt tinh xảo quá, sao mà anh làm được nhiều thứ khác nhau quá vậy" .
Vừa là đầu bếp siêu cấp, còn biết chế tạo đá quý, thật là lợi hại.
Có điều vì sao lại nghĩ muốn đưa vật này cho cậu?
Như là nhìn thấu được nghi hoặc nơi đáy mắt của Bạch Đa Đa, Triệu Bình Phong chủ động giải thích: "Bởi vì tôi thích thiếu gia mà, cậu tốt như vậy. Tôi nghèo quá nên mới phải kiếm loại công việc này, thật ra trong lòng rất không muốn, kết quả là ngày thứ hai đã bị cậu mang về nhà, cho tôi một chỗ ở còn đưa tiền cho tôi xài. Cho nên tôi chỉ có thể tận dụng hết khả năng của mình, đối xử thật tốt với cậu hết sức có thể".
Hả? Cậu có tốt đến như vậy sao?
Bạch Đa Đa đột nhiên không kịp chuẩn bị nghe lời " bộc bạch chân tình" của Triệu Bình Phong, có chút sửng sốt đến ngây người, sau đó càng nghe lại càng thấy xấu hổ. Da mặt cậu đã rất mỏng, không có kinh nghiệm yêu đương, đến cuối cùng chỉ cảm giác mình mặt của mình đã nóng hổi lên rồi.
Có điều suy nghĩ cẩn thận một chút, Triệu Bình Phong hình như nói cũng không sai ở đâu cả.
Tuy là mục đích thân phận của vị Triệu tiên sinh này không rõ, nhưng đứng ở góc độ bình thường mà nhìn, anh ta đúng là một người rất có tài, lại phải lưu lạc phong trần bi thảm như vậy, quả nhiên mình là người tốt đã cứu vớt được một người thanh niên âu sầu thất bại nghèo túng.
Vì đất nước mà cậu đã cứu vãn một thanh niên bị sa ngã, thật là một đóng góp to lớn.
Mặt của Bạch Đa Đa ửng hồng lên, không dám mắt nhìn thẳng người đàn ông trước mặt còn đang nói chuyện.
Giữa lúc Triệu Bình Phong cảm giác mình đã hấp dẫn được người ta, lại thấy người trong ngực mở to hai mắt chân thành nhìn anh, một tia sáng kỳ dị (?) lóe lên từ trong, thành khẩn nói với anh: "Triệu tiên sinh, những gì tôi làm đều là vì nghĩa, không cần khách khí như vậy".
Triệu Bình Phong: "?"
Ai có thể nói cho anh biết được không, cục cưng còn ở trong lòng anh này, kịch bản trong đầu đã đi xa đến đâu rồi. Xin hậu tạ một khoản lớn.
Quên đi, bây giờ còn chưa phải là thời cơ chính thức để thông báo, trước tiên giải quyết chuyện quan trọng nhất đã!
Trước đps hai người vẫn duy trì tư thế thân mật như vậy vùi ở góc sô pha, nhưng một lúc sau, bắp thịt cũng thấy có hơi thoải mái. Vì vậy Triệu Bình Phong ngồi dậy, đồng thời đem kéo Bạch Đa Đa lên.
Lúc này Bạch Đa Đa mới giật mình rằng tư thế giữa mình và Triệu Bình Phong quá mức ám muội, sau khi ngồi lên đã ôm mèo con mà bay vèo qua, cách anh ra xa chút. Tranh Tử ôm vào ngón tay của cậu, như muốn trấn an mà cà cà, Bạch Đa Đa thuận thế nhéo vào cái cằm của nó.
Triệu Bình Phong có chút tiếc nuối, nghĩ thầm lần sau nhất định phải tiến hơn một bước, sau đó lại lôi ra từ trong túi quần một cái hộp nhỏ, ngay trước lúc Bạch Đa Đa mở ra, lấy thứ ở bên trong móc ở trên ngón tay, hướng về phía cậu mà quơ quơ, cứ như là người xấu muốn lấy cá ra để dụ dỗ mèo con.
Hóa ra lại là một sợi dây chuyền. nói chính xác hơn là một cái vòng cổ xinh xắn..
Vòng cổ bằng da đen tuyền được chế tạo tinh xảo mềm mại, một viên đá quý nho nhỏ màu xanh biển được khảm ở chính giữa, đơn giản lại đẹp mắt.
"Đây là... ", Bạch Đa Đa nhịn không được mà kề sát vào anh, vòng lên ngón tay so đo kích cỡ của vòng cổ, "Này là cho Tranh Tử à?"
Sau đó ngạc nhiên mở to đôi mắt quả hạnh, vui vẻ nói rằng: "Ý là kiểu dây chuyền "couple" với cái vòng của tôi này!"
Triệu Bình Phong như nghe tiếng tim mình vỡ vụn theo trong gió.
Anh có chút buồn rầu mà đính chính lại với Bạch Đa Đa, con mắt nhìn chằm chằm con mèo đang nhàn nhã liếʍ móng vuốt trong ngực Bạch Đa Đa kia, cắn răng nghiến lợi nói: "Đúng là cho con mèo kia, thế nhưng, đây, không phải, là, đồ, couple" .
"Có điều ", ánh mắt Triệu Bình Phong lóe lên một tia sáng, dụ dỗ nói với Bạch Đa Đa: "Thiếu gia cậu nhìn đi, so với cái đồng hồ kia, cái vòng cổ này chả phải là hợp hơn cho mèo của cậu hơn à?"
Bạch Đa Đa nhìn một cái vào vòng cổ trong tay cậu, nhìn lại một chút sợi dây chuyền trên cổ mình, gật đầu.
Triệu Bình Phong: "Chỉ cần thiếu gia đeo lại đồng hồ lên tay, tôi sẽ tặng cái vòng này cho Tranh Tử, có được hay không".
Bạch Đa Đa nghe vậy cong lên khóe miệng nở nụ cười: "Chả lẽ nếu tôi không đeo lên lại, anh sẽ không đưa cái vòng ra nữa."
"Đúng vậy, có điều", Triệu Bình Phong tới gần Bạch Đa Đa, chỉ nghiêm túc nhìn đôi con ngươi có chứa ánh mặt trời nhỏ vụn của cậu, nhẹ giọng nói, "Cái đồng hồ này có ý nghĩa rất quan trọng đối với tôi. Đây không chỉ là một món quà tặng, còn là một cái bùa bình an, dù cho là dành cho tôi hay cho thiếu gia, thì cũng sẽ mang ý nghĩa bùa bình an".
Tròng mắt Triệu Bình Phong nhìn người yêu quý trước mắt của mình, giơ tay lên xoa gò má của cậu, lòng bàn tay cảm nhận được xúc cảm mịn màng, ngón cái chà xát vào đầy trân trọng, trong lòng tràn đầy một loại cảm giác hạnh phúc rất yên bình.
Con tim anh đã phiêu bạt cả chục năm nay, bị dày vò đến nỗi vô cùng mệt mỏi, chỉ có ở chỗ này với Bạch Đa Đa, mới có thể an ổn lại.
Trong ánh mắt của người đàn ông có chứa đựng những tình cảm nồng nàn quá mức phức tạp, Bạch Đa Đa bị anh nhìn đến mức có chút ngơ ngẩn trong chốc lát, thậm chí đã quên mất việc phải né tránh sự gần gũi với anh.
Tuy là cậu không hiểu quá rõ ý tứ trong lời nói của Triệu Bình Phong, cũng không thể lĩnh hội đươc cảm xúc trong mắt anh, nhưng Bạch Đa Đa có thể rõ ràng nhận thấy được, người này không có ác ý đối với mình.
Bạch Đa Đa mấp máy môi, tròng mắt nhìn cái đồng hồ được đeo vào tay lại, mặt đồng hồ ánh bạc tinh xảo, nhìn chân phương lại trang nhã, làm tôn lên cổ tay trắng muốt của cậu, nhìn rất đẹp.
Trái tim của Triệu Bình Phong đã hoàn toàn rơi xuống đáy, anh cầm cái vòng cổ trong tay đưa cho Bạch Đa Đa, nhìn cậu nhoẻn miệng cười cúi đầu mang vào cho bé mèo của mình, sau đó một người một mèo lại tiếp tục vui vẻ cọ cọ lẫn nhau.
Người mình yêu đang mang món quà mà mình tặng, loại cảm giác này ngọt ngào như kẹo bọc đường, ngọt đến mức cả người cũng như được ướp đường theo.
Triệu Bình Phong nghĩ, sớm muộn gì anh cũng sẽ dùng hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời này để dâng hết tất cả lên cho Bạch Đa Đa.
Anh nguyện thề...