Chương 048: Rời khỏi Cẩm thành

Lỗ Ái (Bắt Yêu) - Chương 048: Rời khỏi Cẩm thành

Đại Lận chờ Tiêu Tử đi rồi, mang theo một cái túi nhỏ ra khỏi biệt thự Tô gia, cô thật sự không có hành lý, chỉ có chứng minh thư cùng vài trăm tệ trên người, vô cùng đơn độc.

Bây giờ trời đã tối, cô định bắt một chuyến xe lửa, rời xa nơi này.

Bởi vì sau khi ra tù, nên chào hỏi mọi người cũng đã chào hỏi qua, thắp cho ba một nén hương, làm phiền Viên lão phu nhân, chỉ còn lại sự ràng buộc với Tiêu Tử.

Cô kỳ thật nghĩ rằng ở đây tiếp tục chương trình đại học, trở về trường của cô, nhưng ở đây nơi nơi đều là người quen, có Viên lão phu nhân cùng Tiêu Tử vì cô mà đau lòng, cũng có bạn cũ cùng mấy vị phụ huynh vì cô mà ghét bỏ, bọn họ mỗi người một ánh mắt đều làm cho cô khó chịu, làm cô không ngẩng đầu lên được.

Cô muốn một lần được gặp lại mẹ Hàn, là người đã nuôi nấng cô lớn lên, đến thăm bà ngoại, chính là sau lần ở lại Trâu gia cùng Tiêu gia, cô đã không còn can đảm để làm điều đó. Bà ngoại của cô, cùng cậu của cô đều hận không thể đánh chết đứa con ngoài giá thú của tình nhân là cô.

Nếu cô đến đó, mẹ Hàn Tử không biết sẽ phải đối mặt với cô như thế nào? Bởi vậy, cô mới quyết định không đi thăm bọn họ.

Dáng người mỏng manh của cô mông lung đi dưới ánh đèn đường, bước đến trạm xe buýt bền đường gần biệt thự của Đằng gia, tìm kiếm xe buýt chở đến trạm xe lửa.

Cô là một cô nhi, vì kiếm sống mới đến làm nhân viên phục vụ ở câu lạc bộ Nhã Lan Các, sau đó hoàn thành chương trình học, ảo tưởng trở thành một cô gái xinh đẹp có bằng cấp, có kiến thức, như vậy tiền lương hằng tháng cũng tăng lên. Nhưng mà, dù thế nào đi nữa, đây cũng là một loại nghề nghiệp mà người ta khinh thường.

Lời mẹ Tiêu Tử nói ra làm cho cô hiểu được, dù nhà cô không tán gia bại sản, ba cô không có ngã ngựa chốn quan trường, thì cô vẫn không xứng với Tiêu Tử.

Bởi vì phẩm hạnh của cô đã bị đánh giá từ chuyện xảy ra năm đó, trong mắt các vị phụ huynh là một vị tiểu thư có tính cách không tốt, ai gặp cũng ghét. Thành kiến của bọn họ đối với cô đã là thâm căn cố đế, cả đời cũng không thể xóa bỏ ấn tượng xấu của cô ra khỏi đầu, dù sao vụ án phóng hỏa là đã từng xảy ra.

Mà cô của hiện tại, muốn chứng minh cô không có như vậy nữa, mà cô sẽ sống tốt hơn.

Trước đây cô chưa tròn hai mươi tuổi, từ năm mười sáu tuổi chưa từng trải đời, đến năm mười bảy rồi chết lặng sang năm mười tám tuổi, ba năm sống không bằng chết trong ngục giam, lại không biết tương lai phía trước đang chờ đợi cô sẽ là cái gì?

Sau khi ra tù cô gặp được người đàn ông đầu tiên vì cô mà thật lòng đối xử, nhưng người này lại là thiếu gia cao quý. Thân phận khác biệt, dòng dõi chênh lệch, làm cho cô hoàn toàn chùn bước.

Cô sẽ không bao giờ vỗ ngực ta đây kiêu ngạo nói mình là con gái của Tô thị trưởng, nói rằng mình có ba làm quan lớn. Cũng không dám to gan lớn mật mà chạy ở phía sau các vị đại thiếu gia mà theo đuổi, không nói chuyện và làm việc bốc đồng thiếu suy nghĩ, ...

Bởi vì ba năm kia, đã quá đủ cho cô rồi.

Đại Lận lấy ra cái dù che nắng mà Tiêu Tử đưa cho cô, nhớ lại hình ảnh Tiêu Tử vì cô mà bung dù, ôm cô vào trong lòng, nước mắt nóng bỏng rơi lộp bộp trên vải dù.

Sau này còn có thể có người vì cô mà bung dù che nắng, để ý việc cô bị đau dạ dày, đêm khuya dẫn cô đi ăn cháo nữa sao? Còn có thể có người kiên nhẫn đứng chờ ở bờ sông đợi cô tan làm?

Trên đời này có lẽ chỉ có Tiêu Tử mà thôi. Vì cô mà đau lòng, vì cô mà yêu, duy nhất chỉ có Tiêu Tử, chỉ có người đàn ông đó.

Lúc cô đau khổ đuổi phí sau của ba và Duệ Triết, khát vọng tình yêu của bọn họ, lại không biết rằng còn có một Tiêu Tử lúc đó cũng ở phía sau cô.

Khi bọn họ đều bỏ cô mà đi, không chịu đến ngục giam thăm cô dù chỉ một lần, chỉ có Tiêu Tử là nhớ đến cô,..

Cô cầm chiếc dù, dưới ngọn đèn đường nhanh chóng bước đi, nhanh chóng rời xa nơi này, đi khỏi thế giới của Tiêu Tử và Đằng Duệ Triết, bắt đầu cuộc sống lang bạc của mình.

Có lẽ nhiều năm sau, cô sẽ ngẩng cao đầu để lại một lần nữa trở về nơi này, cười với người tên là Tiêu Tử thành đạt đã sớm lập gia đình, hỏi rằng anh sống có tốt không?

Mà cô, cả đời này sẽ không bao giờ quên tình cảm mà Tiêu Tử dành cho cô.

"Cô gái, cô có biết biệt thự của Tô thị trưởng ở đâu không?" Phía trước, một người đàn ông ngoài tầm sáu mươi bảy mươi tuổi mặc một bộ quần áo ngủ màu vàng chống gậy chậm rãi đi tới, khí phách ngời ngời, khuôn mặt hồng hào hiện lên vẻ nhân từ, tiếng cười lang lảnh:

"Thị trưởng Tô Cẩm Phong, lúc trước ông ấy có đến Bắc Kinh, bọn ta có gặp nhau một lần, nhưng vẫn chưa có thời gian ghé thăm Cẩm thành. Lần này có chút chuyện, tiện đường ghé qua thăm một chút, cũng muốn gặp con gái của ông ấy."

Đại Lận nâng đôi mắt đẫm lệ, nhìn khuôn mặt giống với Đằng Duệ Triết như đúc, mi tâm bừng tỉnh, nhất thời ngừng khóc.

Đây là ông nội của Đằng Duệ Triết, là người mà ba năm trước đây, cô luôn miệng đòi gặp cho bằng được.

Cô ở trong lòng bà nội Viên lúc nào cũng nũng nịu, nói nhất định phải làm vợ của anh Duệ Triết. Sau đó khi bà nội cùng Đằng lão gia gia gọi điện, nói có một cô gái là vợ tương lai của anh Duệ Triết đã muốn trưởng thành, ông nội phải giúp cô ấy quản lý anh Duệ Triết thật chặt vào, không cho hắn cùng người con gái khác kết hôn, mà phải đợi đến lúc cô trưởng thành.

Vậy nên bên kia điện thoại truyền tới giọng cười hớn hở của Đằng lão gia gia, luôn miệng hỏi bạn gái của nó ở đâu? Ở đâu nào? Thế mà thằng nhóc Duệ Triết này chẳng thèm nói tiếng nào với ông nội, có bạn gái đáng yêu như vậy mà lại giấu cả nhà, thật sự ông nội phải dạy dỗ lại thằng nhóc này!

Bà nội Viên liền cười tủm tỉm nói: Lão Đằng, tôi đây có tận hai cô công chúa, cho cả hai đứa nó làm cháu dâu của ông đi.

Mà nay cô mới tận mắt thấy, Đằng lão gia gia quả là tiếng nói như thế nào người như thế đó, đôi mắt thâm trầm đã trải qua biết bao sóng gió, nhưng không hề hung hãn mà vô cùng trầm tĩnh, tinh thần minh mẫn. Trong vẻ uy nghiêm của một ông già nhưng lại không mất vẻ khôi hài, khuôn mặt phúc hậu, lịch sự nhìn cô chăm chú.

Mũi cô dâng lên chút nghẹo ngào chua xót, giọng khàn khàn: "nhà của Tô thị trưởng bây giờ không cóai, người nhà ông ấy cũng không có ở đó." Rồi bước ngang qua người Đằng lão gia gia, cầm theo chiếc túi nhỏ của cô, tiếp tục bước đi về phía trước.

"Cô gái, định đi đâu sao?" Đằng lão gia gia vội vàng xoay người, nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, cuối cùng nhận ra một điều, cô bé này hình như đang khóc!

"Rời khỏi đây. Ông nội, thật vui vì trước khi đi có thể gặp được ngài." Đại Lận quay đầu cười, đôi mắt ngấn lệ khẽ động, rồi bước nhanh dưới ngọn đèn đường, càng ngày đi càng xa.

Đằng lão gia gia đứng tại đó, không kêu cô đứng lại, có chút hiểu được cô gái này là ai.

Lúc ông thong thả quay về, Đằng Duệ Triết vừa mới tắm xong, đứng ở phòng khách nói chuyện cùng ba mẹ hắn, thân hình vạm vỡ khoác trên người bộ quần áo ở nhà, trông vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

"Ông đến Tô gia?" Hắn hướng mắt nhìn ông nội một cái, ngồi xuống chiếc ghế sô pha to lớn trong phòng khách, tuấn nhan trầm tĩnh, tiếp tục kiên nhẫn cuộc gọi điện của ba mẹ hắn.

Đằng lão gia gia khoanh tay bước thong thả vào phòng khách, nói: "Ông không biết căn biệt thự nào là của Tô gia, nên không có đến được. Nhưng mà hình như trên đường lại gặp phải con gái của Tô gia, con bé đó nói Tô gia không có người nào ở cả, đeo một cái túi xách nhỏ, mặt đầy nước mắt, giống như đang định đi đâu đó bằng sân bay tàu lửa."

"Cô ấy muốn đi đâu?!" Đằng Duệ Triết lập tức ngẩng đầu, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, chưa nói xong đã đứng, thay giày sải bước lớn về phía cửa.

---