Chương 019: Vì họ phục vụ (1)

Lỗ Ái (Bắt Yêu) - Chương 019: Vì họ phục vụ (1)

Đằng Duệ Triết

Cô gái ngồi cạnh thấy ánh mắt Đằng Duệ Triết vẫn dõi theo người nữ phục vụ, đôi mày kiếm khi thì nhăn lại, khi thì giãn ra, có vẻ thực sự để ý, cô liền nhẹ nhàng nở nụ cười, nháy mắt với Cố Hồng, ra hiệu ý bảo đưa Tô Đại Lận đến đây.

Đại Lận cùng Kim Hoàn Hoàn vốn đã muốn xoay người đi, cuối cùng lại bị Cố Hồng kêu lại, ra lệnh cho Hoàn Hoàn đi dọn dẹp phòng, còn Tô Đại Lận thì ở lại.

Đại Lận bị đưa đến trước mặt Đằng Duệ Triết, rót rượu cho bọn họ, lúc lấy ly rượu vô tình chạm phải tay hắn, cô cúi đầu, nhanh chóng né tránh.

"Cô năm nay bao nhiêu tuổi? Trông cô rất quen nha!" hồng nhan tri kỷ của Đằng Duệ Triết nhẹ cười hỏi, làm cho Cố Hồng nhanh chóng lau sạch rượu trên bàn rồi mang đồ ăn dọn đi, ôn nhu nhìn Đại Lận: "Có phải ngày đầu đi làm không, trước kia chưa từng thấy qua? Vậy được rồi, cô lên lầu ba quét dọn phòng tổng thống, cô giúp Đằng tổng sửa sang lại quần áo ở trong ngăn tủ một chút, nhớ mở cửa sổ ra, để gió sông thổi vào phòng, khoảng mười phút nữa Đằng tổng sẽ trở về phòng, trước đó cô không được đi đâu hết, nếu có việc gì Đằng tổng sẽ tìm cô".

Cô ta lấy thẻ phòng đưa cho Đại Lận, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ như tranh vẽ nở nụ cười khẽ, ánh mắt ma mị nhìn Đại Lận bên cạnh Đằng Duệ Triết, kéo đi qua, cuối cùng đem một câu nói mang đầy vẻ thâm ý: "Đằng tổng, lần này Lả Lướt tôi đưa mỹ nhân đến cho ngài, đem thời gian đêm nay ngài dành cho tôi nhường lại cho vị cô nương xinh đẹp này. Đằng tổng nên dịu dàng với người ta một chút, dù sao cô ấy vẫn chỉ là tiểu cô nương, có chút vụng về".

Ánh mắt của Đằng Duệ Triết có phần lạnh lẽo, nghiêng mặt, tà ý nhìn Lả Lướt, cười nói: "Lả Lướt cô ghen sao? Ở đây cô là đệ nhất, muốn mua một đêm là chuyện không dễ dàng, tôi vất vả lắm mới mời được cô, như thế nào lại lãng phí cơ hội tốt đẹp đêm nay, dâng cho người khác một mình hưởng thụ? Chuyện này không thể để cô ta xen vào, cô ngoan ngoãn không cần giận tôi, tôi còn sợ tôi không bỏ được loại này phiền phức!"

Câu cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói, khóe mắt đảo trên người Đại Lận, cảm giác chán ghét lộ rõ mồn một không sai chút nào.

Ban đầu Lả Lướt là cố ý lấy lòng hắn, nghĩ rằng hắn đối với cô gái trẻ tuổi này có tình ý, chỉ là đơn giản hào phòng giúp hắn sắp xếp. Bây giờ thử một phen, phát hiện hắn rất nhiệt tình với mình, cô mừng thầm, thân mật tiến sát vào trong lòng, dùng hết thủ đoạn lấy lòng hắn.

Đại Lận cắm chặt mắt trên mặt đất, không nói tiếng nào, lại rót rượu cho bọn họ, bưng vỏ chai rượu xoay người rời đi.

Cô cầm lấy thẻ phòng đi đến lầu ba của du thuyền để dọn dẹp, mở cửa sổ, làm gió mát trên sông lùa vào phòng. Nhưng cô không dám sửa sang lại tủ quần sang áo quý của hắn, sợ đôi tay vụng về của mình làm hỏng quần áo của hắn, không có đủ tiền để bồi thường.

Nhiều năm trước, công ty của hắn còn chưa có lên sàn giao dịch chứng khoán, hắn luôn bộn bề nhiều việc, không có thời gian ăn cơm, thương xuyên phải tăng ca, đi ra ngoài xã giao, mở họp hội nghị thường kỳ, đại hội người lao động, tham gia các buổi lễ...Cô thì vẫn bám riết phía sau hắn, không ngừng kêu 'Anh Duệ Triết ơi', 'Anh Duệ Triết à', khi hắn chuyên tâm làm việc quên cả thời gian, cô đi đến sau lưng hắn, quấn lấy cổ hắn mè nheo đòi ra ngoài ăn cơm.

Kết quả là, hắn lấy hộp cơm cô lén lút đặt ở văn phòng của hắn, không liếc mắt xem đến một cái, cũng không mở ra, trực tiếp ném vào thùng rác. Đem cô đẩy ra khỏi phòng tổng giám đốc, nghiêm khắc ra lệnh cho thư ký giữ cô cho kỹ, nếu còn làm cho cô lại đi vào văn phòng, thư ký tự biết điều tự động mà nghỉ việc đi. Vì vậy hắn thay đổi thư ký không biết bao nhiêu lần, phát sinh rất nhiều vấn đề.

Cô từng vì hắn mà ủi quần áo, muốn giúp hắn ăn mặc thật bảnh bao, kết quả là vì không biết sử dụng bàn ủi, đem áo sơ mi giá mấy ngàn tệ của hắn cháy một vết lớn, tuy ngay sau đó cô có chạy đi mua lại cho hắn một cái như cũ, nhưng tất cả mọi thứ cô chạm qua đều bị hắn ném đi, bao gồm cả quần áo trong mới mua.

Thẩm mĩ của hắn rất cao, quần áo nào hơi có tỳ vết sẽ không sử dụng lại, hơn nữa mỗi bộ quần áo của hắn đều có giá trị xa xỉ, năm đó cô làm hỏng bộ quần áo trong mà hắn thích nhất, không dám mở miệng xin mẹ Hàn Tử mấy ngàn tệ, đành phải lấy tiền sinh hoạt của mình ra mà dùng, chạy đến xin làm thêm tại cửa hàng bán quần áo trẻ em ở đầu đường, cố gắng kiếm cho đủ mấy ngàn tệ, chọn lấy một bộ quần áo trong mà cô thích nhất trong đó để đền bù cho hắn.

Nhưng hắn lại đem toàn bộ quần áo hàng hiệu trong ngăn tủ ném đi, thay đổi khóa cửa, nhất quyết phải dọn ra ngoài ở, làm cô sợ tới mức không dám bước ra, vì biết hắn đang tức giận. Thậm chí cô còn nghĩ đến việc bán đi chiếc xe thể thao của mình để bồi thường cho hắn, nhưng nếu bán xe, cô lại không đuổi kịp hắn.

Đại Lận mua xe thể thao mục đích là để chạy theo hắn, hắn bận trăm công nghìn việc, không có thời gian mà tản bộ, cho đến bây giờ vẫn chỉ ngồi xe, mạnh mẽ vang dội, cô chỉ có thể lái xe theo sau xe của hắn, không ngừng kêu 'anh Duệ Triết', nghĩ có thể làm cho hắn chú ý, có khi đuổi theo xe hắn chạy quá tốc độ mà gây tai nạn ... Ba năm trước đây, có người không ngừng ném trứng và sơn vào xe của cô, đập bể cửa kính thủy tinh của xe, phá hư động cơ, thả tờ giấy ghi đầy những lời lẽ chửi cô không biết xấu hổ, liên tục một đoạn thời gian sau, đối phương rốt cục thừa nhận chính mình là Diệp Tố Tố, cảnh báo cô không nên dây dưa bám riết Đằng Duệ Triết, nếu không sẽ làm cho nhà trường đuổi học cô.

Cô đi tìm Diệp Tố Tố sau khi thấy xe thể thao của mình bị tạt sơn, lúc ấy Diệp Tố Tố đang đứng trước cửa hàng bán hoa gọi điện thoại, nói 'Tất cả đều rất tốt, yên tâm, tôi viết giấy tờ đó không gặp trở ngại gì', vì thế cô và Diệp Tố Tố đánh nhau ở cửa hàng hoa...

Ba năm sau, cô nhìn vào ánh mắt trong suốt của Diệp Tố Tố, lại nhớ về hành động bốc đồng trước đây của mình. Đúng là cô gặp Đằng Duệ Triết trước Tố Tố, nhưng người mà Đằng Duệ Triết yêu, lại là Diệp Tố Tố.

Tuy cô không biết lý do vì sao hai người họ chia tay, nhưng năm đó tất cả những điều cô làm, đều là làm tổn thương Diệp Tố Tố, chia rẽ đôi trai tài gái sắc này... Cô của ngày hôm nay, chính là cái giá cho sự ích kỷ của mình, không thể trách móc bất cứ ai.

---