Chương 001: Ra tù

Lỗ Ái (Bắt Yêu) - Chương 001: Ra tù

Tô Đại Lận

Cẩm thành ngựa xe như nước, dòng người đông đúc nơi chốn phồn hoa.

Cửa hàng bán hoa tọa lạc ngay ngã ba đường, khung cửa sổ màu trắng, tấm ri-đô nhẹ nhàng rũ xuống, gắn chặt phía trên cánh cửa ra vào bằng thủy tinh, tinh tế mà không hề mất đi vẻ lịch sự tao nhã, phía trước người qua đường tấp nập lui tới, nối liền không dứt, nhưng không ai biết một làn khói đặc đang từ bên trong toát ra, ngọn lửa càng ngày càng lớn thiêu rụi cả khung cửa sổ, mọi thứ hiện rõ mồn một trên cửa Phong Linh.

Một cô gái đột nhiên từ trong cửa hàng chạy vọt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc không chịu nổi, che kín sợ hãi, cô dùng tay ôm lấy cánh tay bị thương của mình, nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng xe thể thao phong cách của cô đang đậu gần đó, cầm lên di động gọi 119, giọng run run, nói năng lộn xộn,

"Ở đây có cháy...mau... tới cứu người! Không phải tôi phóng hỏa, ...tôi... tôi chỉ muốn dùng đèn dầu để dọa cô ta...tôi ...không nghĩ tới lại châm lửa, làm cháy lớn!".

---

Ba năm sau, tại nhà tù nữ của Cẩm thành. Cửa ngục giam "Rầm" một tiếng rồi mở ra, một giọng nói trầm trọng rống giận phát ra, lại có tù nhân vừa mãn hạn ra tù.

"Sau khi rời khỏi đây, nhớ mà ăn ở lương thiện!" Nữ giám ngục liếc mắt một cái nhìn khuôn mặt quá mức trẻ con trước mặt, lắc lắc đầu, rồi lại "Rầm" một cái đóng cánh cửa ngục giam lại.

Đôi vai tiêm gầy của cô gái khẽ run nhẹ, khoác trên mình chiếc váy dài Bohemian dài đã phai màu, dáng người cao gầy, trong tay xách một chiếc túi hành lý cũ.

Cô ngoái đầu nhìn thoáng qua bức tường, mái ngói đầy bụi bặm của nhà giam, chậm rãi đi lên con đường xuống núi. Hôm nay là ngày nắng chói chang, ánh mặt trời đâm thẳng vào mắt khiến cô không mở mắt ra được, mùi cỏ xanh thoảng trong không khí làm cho cô từng ngụm từng ngụm hít thở, sợ hương thơm đó sẽ theo chóp mũi mà biến mất.

Ba năm, cô ở cái nhà giam đóng kín này đã ba năm, từ không thích ứng đến thích ứng, từ lòng tràn đầy chờ đợi đến tuyệt vọng, cuối cùng là chết lặng. Mỗi khi đến thời điểm ở trong sân thông khí, cô đều khát vọng được hái một bông hoa cúc nhỏ ngoài kia, cài nhẹ lên tai, đem hoa bưởi ở phía xa hái xuống, nhẹ nhàng tách một cánh hoa bưởi, ăn vào miệng.

Này hoa bưởi tuy khó ăn, nhưng vẫn có thể ăn được, liền không do dự. Hiện tại, cô rốt cuộc cũng được tự do.

Bên môi gợi lên nét cười yếu ớt, cô đem bàn tay phải nhỏ nhắn có chút thô ráp hướng về hàng cây bạch dương, nhẹ nhàng vỗ về. Thẳng, thô, trên tán cây còn có vài cái tổ chim. Cô nhớ rõ năm đó khi bị áp giải tới đây, hàng bạch dương này còn bé xíu, chỉ có đám lá khô trong gió lay động, đáp lại tiếng khóc của cô.

Có lẽ, chúng cũng đang cười nhạo cô đáng bị trừng phạt.

Hẳn là cười nhạo.

"Cô gái, muốn gọi xe sao? Đường này xe khó gọi lắm đó!" Một chiếc xe hướng về phía cô nhấn còi.

Cô đi tới, lễ phép hạ thấp người: "Xin hỏi đi khu biệt thự Nam Thai Đông, cần bao nhiêu tiền?" Cô vốn chỉ ở trong ngục giam, đan túi chữ nhật kiếm được 300 tệ, không thể dùng toàn bộ để đi xe.

"Nam Thai Đông?" Lái xe nghe nói địa chỉ, cố ý tựa đầu nhìn về hướng cô xem xét, liếc mắt thấy phía sau là một nữ tù mãn hạn cùng cái túi trên tay, trong mắt hiện lên giọng mỉa mai: "Thì ra là muốn đi đến khu ở cao cấp của người giàu, 300 tệ!".

Cô đứng thẳng thân mình, đóng cửa xe: "Thật xin lỗi, tôi không đi nữa".

"Ha ha!" Lái xe cười như không cười hạ cửa kính xuống, chân đạp ga, cố ý dùng xe ép cô xuống lòng đường, cố ý thải một làn khói xe, sau đó nghênh ngang mà đi.

Cô mím môi liếc mắt nhìn cái xe kia dần đi xa, một lần nữa bước lên vỉa hè, lẳng lặng hướng chân núi mà đi. Sau đó lại có xe dừng lại, cô đều hơi hơi cúi đầu nói không cần đi xe. Cô biết, người từ ngục giam đi ra, đều bị xem là những kẻ thấp kém.

Chờ đến khi đến được khu biệt thự Nam Thai Đông, trời đã qua đêm khuya một chút, thân thể của cô đã dính phải một đêm khí lạnh. Cô dựa người vào buồng điện thoại công cộng để nghỉ ngơi, rồi hướng về phía bên cạnh khu biệt thự có nhiều cửa hàng tiện lợi.

Cô nghĩ nên mua một bao băng vệ sinh tốt một chút.

Ba năm sống trong ngục giam, chưa từng có người vào thăm tù, cũng không có người nào cung cấp cho cô đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Mà băng vệ sinh do ngục giam cung cấp, không chỉ có thô ráp, lại còn rất ít. Cô mỗi lần đến ngày, đều phải dùng rất tiết kiệm, bởi vì một bao băng vệ sinh bằng giá tiền công cô làm một ngày một đêm trong tù. Mà mỗi lần đến tháng, chỉ một bao băng vệ sinh đương nhiên không đủ cho cô sử dụng. Lượng kinh cô đã nhiều, lại còn phải chia cho đám bạn tù cùng phòng cầm một nửa.

Mang theo túi hành lí đã phai màu, cô đi vào cửa hàng tiện lợi.

Nhân viên cửa hàng liếc nhìn cô một cái, rồi tiếp tục xem tiểu thuyết.

Cô đứng ở phía trước, mới đầu cầm bao 20 tệ loại khô thoáng bề mặt, tiện đà lại buông, bàn tay lại di chuyển xuống dưới một loạt, cầm hai bao 20 phiến trang*.

[Editor: như bao editor khác đã edit bộ này, mị không biết phiến trang là gì T_T]

Nhân viên cửa hàng giúp cô quét mã vạch, ôn hòa hỏi: "Còn muốn mua cái khác không?" Đem hai bao ném trực tiếp tới trước mặt cô, liếc mắt nhìn cô một cái. Khuôn mặt này nhìn có vẻ quen, gặp ở đâu rồi nhỉ?

"Không cần." Cô đem băng vệ sinh nhét vào túi hành lý, cúi đầu đi ra ngoài.

"Ô, hình như có chút ấn tượng, đây không phải thiên kim tiểu thư của Tô thị trưởng sao? Trước đây thường xuyên lái xe thể thao ra ra vào vào..."

Đi dưới đèn đường màu vàng, bóng dáng cô trông cao gầy mà lại thật cô đơn, bóng của cô bị đèn đường kéo ra thật dài, lại càng thê lương...Cô dừng lại trước cửa căn biệt thự số 33, lẳng lặng nhìn căn biệt thự ba tầng trong vườn.

Căn biệt thự vốn đã bị tòa án niêm phong, Ba cô ở tòa án bị nhồi máu cơ tim, trên đường đến bệnh viện đã qua đời, mẹ cô thì...lòng cô cảm thấy đau xót, quỳ gối xuống cửa thật mạnh. Ba, con gái thực xin lỗi người. Cô cúi đầu lạy, cái trán để ở mặt đường lạnh băng, nước mắt ở hốc mắt chợt nhòe.

Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định nghe lời Ba, nhất định không chọc Ba cô nổi giận.

---

"Ở một đêm 50 tệ, vui lòng cho xem chứng minh thư!" Người phụ nữ trung niên ngồi sau quầy lễ tân nói, đầu cũng không them ngẩng lên nhìn, tiếp tục đan áo len.

"Đây là chứng minh thư của tôi, làm phiền xem qua." Đại Lận đưa CMND, đảo mắt một vòng nhìn quanh nhà nghỉ. Phòng của khách liền kề nhau, dày đặc lại nhỏ hẹp, có chút bẩn cũ, ngay cả vách tường cũng bong ra từng mảng.

"Đi theo tôi." Người phụ nữ tay cầm chìa khóa, dẫn cô lên lầu, "WC ở cuối hành lang, tắm rửa thì đến đó!" Tay chỉ chỉ, rồi lắc mông rời khỏi.

Đại Lận đảo mắt nhìn về phía cuối dãy nhà trọ tối đen, cũng không có đi toilet, mà là đi vào phòng nhỏ có mùi hôi.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, vách tường thì đen, không biết là do dính cái gì, cô lấy quần áo từ túi hành lí cũ ra, bày ở trên giường, lấy cái gối, ngẩng mặt nằm xuống.

Một mình ngủ một phòng cảm giác thật tốt, không sợ bị bạn tù chen lấn xô đẩy khỏi giường, không gian riêng một chút cũng không có. Không cần ngủ đến nửa đêm lại đột nhiên bị người khác sờ mó mà tỉnh giấc. Không cần xếp hàng dài đi ra ngoài rửa mặt, dùng WC; Không cần mỗi lần tắm rửa, lại chỉ vỏn vẹn 15 phút, bao gồm cả thời gian xếp hàng, cởϊ qυầи áo, tắm rửa, mặc quần áo...

Do nhớ rõ khoảng thời gian vừa vào tù, cô không chịu ăn thức ăn ở đó, ném loạn này nọ, chạy trốn, bị bạn tù cùng phòng dùng công cụ tra tấn... Cô khóc, cô náo loạn, cô sợ hãi, nhưng tuyệt nhiên không một ai đến giúp cô.

Khoảng thời gian tăm tối đó, không một ai ngoài cô biết rõ. Cô cảm thấy ba năm này, đã khiến cuộc đời cô coi như xong, từ thích ứng đến chết lặng.

Vì trước kia tác oai tác quái mà hối hận sao?

Cô cười khổ, một con nhện đen giăng xuống người cô, cô miết nó trong lòng bàn tay. Hối hận. Nếu là trước kia nhìn thấy con vật nhỏ bé này, cô nhất định sẽ sợ tới mức thét chói tai, bổ nhào vào lòng anh Duệ Triết, nhưng hiện tại, cô thậm chí có thể ăn luôn một chén con gián đầy ghê tởm.

Trước kia đem sơn hào hải vị ăn đến phát ngán, hiện tại có thể đem mỗi một chén canh mỡ cùng rau xanh làm món ăn quý và lạ.

Cô không có tư cách oán trách Duệ Triệt đã tự tay đem cô tống vào ngục giam, tiện đà nhúng tay vấn đề chính trị của ba cô, bởi vì cửa hàng hoa của Diệp Tố Tố thực sự đã cháy, Diệp Tố Tố còn bị bỏng nặng. Là cô, chính cô đã hùng hổ chuốc lấy phiền phức, túm lấy Diệp Tố Tố mảnh mai, từ ngoài cửa kéo vào bên trong cửa hàng, dùng đèn dầu đe dọa cô ấy, khi cô bắt đầu đè xuống, Diệp Tố Tố đánh đổ đèn dầu sôi trào lên cánh tay của cô, làm dãy nến xếp hàng gần đó ngã lăn...

"Cứu tôi!" Cô gái mảnh mai như hoa vội kéo tà váy bị cháy quay cuồng trên mặt đất, ngọn lửa bén lên thảm lông dê, lửa cứ thế thành thảm họa.

Cô kinh ngạc một giây, đại hỏa liền thiêu sạch thảm lông dê trong cửa hàng, ngọn lửa bén lên bức màn, vải bố sofa, bén lên áo choàng của Diệp Tố Tố...Một khắc đó, cô nhìn biển lửa, thật sự muốn người con gái kia vĩnh viễn biến mất.

"Con mẹ nó, thực không biết xấu hổ, nếu Tố Tố xảy ra chuyện gì, xem tôi như thế nào hành hạ cô!" Đây là lần đầu tiên Đằng Duệ Triết cho cô một cái tát, một cái tát này, khiến cho cô nghiêng người lảo đảo.

Xem tôi như thế nào hành hạ cô!

Cô nghiêng cái thân, cuộn mình đứng đứng dậy. Anh thực sự đã làm như vậy, không hề kiêng nể mặt mũi ba cô, sau khi Diệp Tố Tố tai qua nạn khỏi, hắn kéo cô lên núi, nhục nhã cô, chửi mắng cô, đem cô để lại nơi thâm sơn cùng cốc mấy ngày mấy đêm. Lấy tội cố ý phóng hỏa, có ý định gϊếŧ người, tống cô vào tù.

Năm đó, cô vừa vào năm nhất đại học, là cô gái duy nhất dám lái xe thể thao chạy thẳng vào sân trường để chạy trốn đại họa. Gặp chuyện phóng hỏa không may, giới truyền thông lại điên cuồng đăng tin, chỉ trích cô kiêu ngạo, ương ngạnh, ba cô lại nuông chiều, bao che.

Ba cô ở họp báo giải thích, nhưng không xoa dịu được dư luận. Ba tháng sau khi cô bị bỏ tù, cô mới từ báo chí biết được, ba cô vì chuyện của cô liên lụy mà ảnh hướng đến vấn đề chính trị, đầu tiên là không còn tiếng nói trong chính giới, sau bị kỷ luật Đảng, trực tiếp bị mất chức để điều tra, điều này xoa dịu phần nào sự phẫn nộ của dân chúng.

Mà hết thảy nguyên nhân, đều bắt nguồn từ việc Đằng Duệ Triết tự tay mình tống cô vào tù, khiến cô hại chính ba cô.

Cô cắn cắn môi. Đằng Duệ Triết, một con người tuấn mỹ, nhưng cũng không kém phần ngoan độc.

"Nước ấm đặt ở cửa, là phí nấu, có thể uống!" Chủ nhà thuê gõ cửa.

"Được rồi." Cô chống thân mình ngồi dậy, vén vén mái tóc, đem bình nước đi vào phòng. Rồi sau đó từ hành lý lấy ra một túi chườm nóng, đổ nước ấm vào, nhẹ nhàng đặt lên bụng.

Ngủ một giấc, bụng vẫn trướng đau, tay chân lạnh như băng, cô để túi chườm nóng qua một bên, sờ soạng đi đến toilet ở cuối hành lang. Mỗi lần đến kỳ, cô rất ghét bụng lạnh, đau đến mức không có cách nào đi đường. Nhịn ba năm, kinh nguyệt đã có huyết khối.

Chị Đào nói, cần phải điều dưỡng, nếu không sẽ vô sinh, con gái phải tẩm bổ nhiều. Sau khi ra tù, nhớ nói bà ngoại bồi dưỡng cho. Cô chỉ dùng giọng điệu kính trọng mà đáp lại, lại không thể nói, bà ngoại của cô, lại không phải là bà ngoại ruột.

Tô Đại Lận là con của Tô thị trưởng và tình nhân của ông, mẹ cô khó sinh, đã chết ở phòng giải phẫu. Ba cô sau khi ôm cô trở về, nói dối người trong nhà đây là con nuôi, làm cho vợ lớn không thể sinh nở phải nuôi nấng, mặt khác lại công bố với bên ngoài là con của vợ lớn sinh ra. Hiển nhiên, ba mẹ của mẹ Hàn Tử cũng chính là ông ngoại, bà ngoại của cô.

Ngoại trừ ông ngoại, bà ngoại đối xử với cô lạnh nhạt, mẹ Hàn Tử lại đối với cô rất tốt. Chỉ cần là cô muốn, nhất định sẽ thỏa mãn cô. Mẹ Hàn Tử từ nhỏ đã dạy cô, nếu đã muốn gì đó, nhất định phải không từ thủ đoạn mà đoạt lấy, mặc kệ phải trả giá đắt thế nào, hơn nữa còn muốn cô học cách lợi dụng gia thế mà giành lấy quyền lợi.

Ví dụ như, với thân phận thị trưởng của ba, cô có thể tùy tiện ở trên đường mà đua xe, xảy ra chuyện, ba cô chỉ cần nói một tiếng là có thể giải quyết. Theo đuổi đàn ông, phải liều chết hành động, dây dưa đến chết, mới có thể khiến cho hắn chú ý. Đối mặt với tình địch, ra tay không thương tiếc, chỉ sợ khinh địch...

"Mẹ, có thật là dây dưa đến chết, mới khiến cho anh ấy chú ý sao?" Cô nhìn thân hình chính mình tiều tụy trong gương, vô lực cười cười: "Trước khi mẹ cùng ba li hôn, người thân nhất của Đại Lận là mẹ, là mẹ dạy Đại Lận đi đứng, nói chuyện, mặc quần áo, tình nghĩa đó so với mẹ ruột của Đại Lận còn sâu đậm hơn nhiều. Nhưng từ khi con bị bỏ tù, ba bị người khác hãm hại, mẹ lại đem đơn ly hôn tới trước mặt ba, lúc mẹ vừa đi, con mới biết được tình yêu có nghĩa như thế nào đối với mẹ. Tình yêu đối với mẹ mà nói, là hủy diệt. Ở trong tù ba năm, rốt cục con cũng nghĩ thông suốt lý do vì sao mẹ không đến thăm con dù chỉ một lần".

Cô lấy ngón tay chùi hơi nước ấm trên bề mặt tấm gương, lại vỗ về khuôn mặt chính mình: "Bọn họ đều đi cả rồi, nhưng Tô Đại Lận ngươi còn sống, tốt thôi, nhất định phải sống sót".

---