[Tại sao ảnh đế Lục không đẩy cô ấy ra? !]
[A a a a! tôi muốn xuyên vào bàn tay đó của cô bé!]
[Ảnh đế đại nhân lạnh lùng cấm dục đã bị ‘làm dơ’ rồi! Woohoo~~]
[Có cần phải nói khó nghe thế không? Chỉ là một em gái nhỏ đơn thuần đáng yêu thôi mà, nhìn thấy anh trai mà mình thích, thể hiện sự thân thiết mà thôi~!]
[Mấy người đủ rồi đấy! Người ta chỉ là kết bạn thôi, trong mắt mấy người lại khó coi đến thế à? Trong lòng bẩn thì nhìn cái gì cũng bẩn!]
[Tôi không tin là các bác không nhìn thấy ánh mắt cô gái nhỏ nhìn ảnh đế Lục sạch sẽ đến mức nào!]
[Cô bé chẳng có chút ý tứ nam nữ nào với ảnh đế cả!]
[Ảnh đế Lục không từ chối, chứng tỏ anh ấy cũng không ghét cô bé.]
[Ảnh đế Lục đang cười với cô bé đấy à?!]
......
Trên mạng vẫn còn có người tỉnh táo.
Cảm xúc của cô gái nhỏ đều viết hết lên mặt, ai có mắt đều có thể nhìn ra, cô bé chỉ đơn giản là đang kết bạn với người khác mà thôi.
Mà Lam Hi và “miếng bánh ngon” không bắt tay được bao lâu, cô đã chủ động buông ra.
Sau một lần tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, cô đã nếm được chút "vị ngọt".
Làm người không thể quá tham lam.
Hơn nữa, sau này cô có thể từ từ mưu tính, hehe...
Và quan trọng nhất là, cô sợ nắm tay quá lâu, bản thân không cưỡng lại được sự cám dỗ, muốn có thêm nhiều sức mạnh của kim quang vô lượng hơn nữa!
Nếu mà như thế, không biết có ảnh hưởng đến sức khỏe của “miếng bánh ngon” hay không?
Khi Lam Hi và Lục Tư Thần lại gần, trong số những khách mời, chú của Bồi Thắng cũng trầm ngâm nhìn ảnh đế Lục.
Đạo hạnh của ông ta không thâm hậu, không giống như Lam Hi, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra kim quang vô lượng của người khác.
Nhưng ông ta có trực giác, khí vận của ảnh đế Lục này, nhất định mạnh hơn người thường rất nhiều!
Nếu có thể "ghép" vào cháu trai của mình, vậy thì sẽ giúp ích rất nhiều cho tiền đồ sau này của cháu trai.
Ông ta biết cháu trai muốn vượt trội hơn trong giới giải trí, thân làm cậu nếu đã có năng lực này, đương hiên sẽ giúp đỡ cháu mình——
........
Cả năm nhóm khách đều đã đến nơi, mọi người trở về nơi ở của mình, trước tiên cần phải dọn dẹp.
Lam Tinh Vũ đưa em gái đến ngôi nhà tranh mà họ được phân.
Trong nhà bụi bặm khắp nơi, mạng nhện giăng đầy, sàn nhà gồ ghề không bằng phẳng, cửa sổ dán giấy lọt cả gió.
Nếu trời mưa, mái nhà thậm chí có thể bị dột!
"Nơi này là chỗ cho người ở à?" Lam Tinh Vũ nhìn camera rồi hỏi.
Lam Hi nhìn thấy chỗ ở như vậy, cũng cau mày.
Trước đây cô và sư phụ đều ở trên núi, Đạo Miếu dù nhỏ, nhưng vẫn tốt hơn chỗ này nhiều!
Thế là cô đeo ba lô, quay người bước ra khỏi nhà.
Sau khi ra khỏi cửa, cô không quên gọi anh trai: “Chúng ta đi chỗ khác ở.”
Sau khi nghe em gái nói thế, Lam Tinh Vũ không hề do dự mà đi theo m gái!
Không phải là vì em gái nói sao nghe vậy, mà là anh cũng cảm thấy ngôi nhà thế này thật sự không ở được, không thể để em gái chịu ấm ức được!
Tổ chương trình nhìn thấy hai anh em không chịu sống trong căn nhà tranh, đạo diễn đang quan sát tình hình ở phòng điều khiển cũng có hơi lo lắng!
Ông liền thông báo——
“Lần này chúng tôi chỉ sắp xếp năm căn nhà, thật sự không còn thừa chỗ nào cả....”
“Không sao đâu, chúng tôi sẽ tự tìm chỗ.” Cô bé nghe được người quay phim chuyển lời, nhẹ nhàng đáp lại.
Nghe thấy giọng điệu dứt khoát của cô, ngay cả cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy——
[Cô bé có vẻ rất tự tin rằng có thể tìm được chỗ ở mới?]
____ ____ ____