Chương 11.2: Như mèo con thấy cá khô

Khi 5 nhóm khách mời ở cùng nhau, các trưởng bối tuổi trò chuyện cùng nhau, các tiểu bối cũng vui vẻ.

Không ai để ý rằng, cô gái nhỏ ít nói trong số bọn họ, kể từ khi Lục Tư Thần đến, chưa bao giờ rời mắt khỏi Lục Tư Thần!

Ánh mắt cô bé khi nhìn ảnh đế Lục không có sự phấn khích của người hâm mộ, cũng không có hứng thú khi nhìn thấy trai đẹp.

Mà là một đôi mắt hơi mở to, mang theo biểu cảm khó mà tin được.

Sau đó, đôi mắt kia sáng lên, như thể đã nhìn thấy một kho báu tuyệt thế nào đó!

Dù khách mời không chú ý, nhưng cư dân mạng lại thấy rất rõ phản ứng của cô gái nhỏ.

Cư dân mạng được một trận cười——

[Sức tấn công của nhan sắc ảnh đế quá mạnh! Ngay cả tiểu đạo sĩ từ trên núi xuống cũng ngây cả ra rồi! Hahaha~~]

[Đôi mắt lấp lánh kia của cô gái nhỏ hài quá đi!]

[Không ai có thể chịu được nhan sắc của ảnh đế Lục, ngay cả tiểu đạo sĩ thanh tâm quả dục cũng không được! Ha ha ha...]

.....

Nhưng không ai biết, Lam Hi lại không bị vẻ ngoài của đối phương hấp dẫn.

Trong mắt Lam Hi, người đàn ông cao ráo với khuôn mặt nổi bật này, ở giữa trán lại có vô số kim quang!

Đó là biểu hiện của người có nhiều công đức!

Lam Hi chưa bao giờ nhìn thấy ai có kim quang đậm như vậy.

Người đàn ông này chắc là phải làm từ thiện mười đời thì mới tích được phúc trạch đậm như vậy!

Ở gần những người như vậy, chắc chắn sẽ có lợi cho tu hành!

Cho dù cô là một người tu tà, nhưng kim quang vô lượng đối với cô cũng có ích.

Chỉ cần hít thêm vài hơi, vận may chắc chắn sẽ tốt lên~!

Có lẽ chính vì như vậy, cho nên vừa rồi sau khi rút thăm, mới còn sót lại căn nhà tốt nhất cho người đàn ông kim quang vô lượng kia!

Kết quả này khiến Lam Hi cảm thấy, đối phương xứng đáng!

Người thiện mười đời~!

Làm nhiều việc tốt như thế, sống trong một căn nhà tốt là xứng đáng.

Có lẽ ánh mắt của cô quá mãnh liệt, Lục Tư Thần cảm nhận được liền quay đầu nhìn về phía cô.

Trong tầm mắt anh, một cô bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc bộ đồ thể thao màu xám bạc, đang nhìn anh bằng đôi mắt to trong sáng và ngây thơ.

Lục Tư Thần đã tiếp xúc qua nhiều loại người, chỉ cần nhìn một cái là có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì.

Nhưng ánh mắt ẩn giấu sự phấn khích đó của cô gái nhỏ, Lục Tư Thần không hiểu.

Có điều anh có thể nhận ra một điều, cô gái nhỏ hình như có hứng thú với anh?

Rất đơn thuần, không có bất kỳ cảm xúc nam nữ nào.

Nếu như phải hình dung chính xác hơn, thì ánh nhìn đó giống như một chú mèo con nhìn thấy con cá khô mà nó thèm muốn bấy lâu nay?

Lục Tư Thần cũng bị suy nghĩ của bản thân làm cho ngớ người——

Anh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, sao anh có thể là cá khô cơ chứ?

Lúc này, Lam Tinh Vũ ở một bên giới thiệu: “Lục ca, đó là Lam Hi, em gái của tôi.”

"Em gái?"

Bởi vì trước đây Lục Tư Thần bận công việc, không biết chuyện nhà họ Lam nhận lại con gái.

Dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Lam Tử Mặc, Lam Tử Mặc chỉ có một em trai, không có em gái.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lục Tư Thần, Lam Tinh Vũ lập tức giải thích.

"Em gái tôi bị thất lạc từ nhỏ, vừa mới tìm được vài ngày trước thôi."

Khi Lục Tư Thần nghe xong thì mới biết, cô bé có làn da trắng ngần, dễ thương và tràn đầy năng lượng trước mặt, vậy mà lại là em gái của bạn mình.

Cách đó không xa, Lam Hi nghe được anh trai nhắc đến mình, lập tức "đa, đa, đa" chạy bước nhỏ tới.

Sau đó anh nhìn người đàn ông bên cạnh anh trai mình, nở một nụ cười rạng rỡ.

Người thiện mười đời đối với tà tu mà nói, đúng là một “miếng thịt ngon” thơm phức!

May mà Lam Hi chỉ đơn thuần là đi con đường tà tu, chứ không có làm mấy chuyện tội ác tày trời.

Cho nên cô sẽ không “mổ gà lấy trứng”, làm hại người thiện mười đời đâu.

Nhưng kết bạn với đối phương, thỉnh thoảng hít vài hơi kim quang vô lượng, thì vẫn là được nha~!

____ ____ ____