“...Sau đó tôi đến chùa tìm thầy cúng, thậm chí tìm đến cả thầy bói nhưng chẳng những không có kết quả gì, còn bị lừa hai trăm tệ."
"Không còn cách nào khác, tôi đến bệnh viện muốn xem cơ thể mình đã tỉnh hay chưa, kết quả gặp được Tú Vân, liền vội vàng thừa nhận thân phận."
"Tú Vân chỉ có một mình không tiện chăm sóc cha tôi, nên mấy ngày nay tôi thường về đây phụ giúp.", Lưu Vinh thở dài bất lực.
[Thật quái đản, không thể tin được!]
[Trước đây tôi cũng từng gặp tai nạn xe, sao chưa gặp trường hợp như này?]
[Hoán đổi linh hồn sao? Tôi có một ý tưởng táo bạo...]
[Tụi trên kia bớt mơ mộng hão huyền đi!]
Lý Tú Vân ngồi bên cạnh vội vàng gật đầu.
“Cô Thẩm, chúng tôi không cố ý giấu cô, chỉ là chuyện này quá kỳ lạ, không biết phải nói như thế nào, nghĩ rằng chỉ cần cơ thể chồng tôi tỉnh lại thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường ..."
Nhưng đã một tuần trôi qua, cơ thể Lưu Vinh vẫn hôn mê.
"Do tác động của vụ va đập trong tai nạn đã khiến linh hồn Lưu Vinh xuất khỏi cơ thể và vô tình nhập vào cơ thể Tô Kính. Về phần linh hồn của Tô Kính đang ở đâu thì tôi không chắc, vì chưa nhìn thấy cơ thể của Lưu Vinh nên không xác định được." Tề Đàn giải thích.
Thẩm Huệ Anh hoảng hốt, "Vậy chồng tôi hôn mê lâu như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tề Đàn nói: "Trước tiên, phải đến bệnh viện kiểm tra trước."
"Được rồi! Tôi sẽ đi ngay!" Thẩm Huệ Anh vội vàng đứng dậy.
Lưu Vinh nhìn vợ mình, "Tú Vân, anh phải đi theo, cô Thẩm đã tìm được đại sư giỏi, biết đâu có thể giải quyết vấn đề của anh."
Lý Tú Vân gật đầu, "Anh cứ yên tâm, có em ở đây với cha."
Vậy là Lưu Vinh lái xe chở theo Thẩm Huệ Anh và ba fan hóng chuyện kia cũng lên theo.
Lưu Vinh cảm thấy có chút xấu hổ, vì cả hai từng ở chung cả tuần qua, còn ngủ chung một giường, nhưng giờ đây anh ta lại mang thân xác của Tô Kính nên không biết phải xưng hô ra sao.
Tuy nhiên, ba vị khách kia lại chẳng hề bận tâm, người phụ nữ lớn tuổi nhất nói vào điện thoại của Thẩm Huệ Anh:
"Đại sư, dù sao cũng đang rảnh, cô có thể xem giúp con dâu tôi khi nào sẽ có thai được không?"
[Trời ơi, chơi thế này cũng được à!]
[Biết tận dụng thời cơ ghê nhỉ!]
[Hay thật đấy!]
[Vậy bây giờ tôi cũng sẽ đến bệnh viện, biết đâu gặp được họ.]
Tề Đàn bất lực, tuy làm vậy là gian lận, nhưng ba vị khách này cũng đã cố gắng tạo ra cơ duyên gặp gỡ.
"Mỗi người chỉ được hỏi một lần, hãy donate "Thần Tài giáng lâm" trước." Tề Đàn nói ra yêu cầu.
Ngay khi cô dứt lời, màn hình livestream tràn ngập hiệu ứng "Thần Tài giáng lâm", không chỉ ba vị khách kia mà nhiều người xem khác cũng đã donate.
Tề Đàn mở lời: "Phiền dì gửi ảnh con dâu qua tin nhắn riêng cho tôi."
Người phụ nữ lớn tuổi nhất trong nhóm vội vàng gật đầu: "Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, tôi hiểu mà!"
Sau khi xem ảnh, Tề Đàn nói: "Con dâu dì đã mang thai, là song thai trai gái, thai được một tháng tuổi. Tuy nhiên, cần lưu ý, không nên đến những nơi đông người, nếu không sẽ dễ dẫn đến sinh non."
Bà dì liên tục gật đầu: "Chắc vì vậy mà mấy ngày nay con dâu tôi hay buồn ngủ. Cảm ơn đại sư rất nhiều, tôi sẽ đưa con dâu đi khám thai ngay!"
Một bà cô khác chen lấn đến, hỏi: "Đại sư, cô xem năm nay con trai tôi thi đại học được bao nhiêu điểm?"
Tề Đàn nhướng mày, "Khoảng 650 điểm, nhưng thành công chỉ đến với những ai có sự cố gắng. Đến phút chót cũng không được lơ là."
Bà cô gật đầu: "Cảm ơn đại sư, tôi nhất định sẽ đốc thúc con trai học tập chăm chỉ."
Còn người cuối cùng là một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa thấp, hơi ngại giao tiếp.
Sau khi suy một lúc vẫn không biết mình muốn bói toán gì, chỉ có thể để Tề Đàn nhìn vào rồi nói.
Tề Đàn nhìn lướt qua lông mày và đôi mắt của cô, hơi cau mày.
"Em đang có quan hệ mập mờ với một tra nam, trong lúc tán tỉnh em, anh ta cũng đang theo đuổi bảy cô gái khác. Nếu tiếp tục như vậy, anh ta sẽ mang đến cho em một số rắc rối không nhỏ."
Cô gái trẻ ngạc nhiên, “Anh nhân viên quán cà phê là tra nam sao? Được rồi, em sẽ lập tức xóa liên lạc với hắn, không bao giờ đến quán cà phê đó nữa!”
Cô ấy có chút tức giận, vì nhân viên đó khá đẹp trai, ảnh đăng trên mạng xã hội toàn cơ bắp, không ngờ lại là tra nam!
Tề Đàn an ủi, “Đừng vội, người trong mộng của em vẫn luôn bên cạnh em, chính là thanh mai trúc mã của em, cậu ấy thầm thương trộm nhớ em từ lâu rồi, một thời gian nữa sẽ tỏ tình với em.”
Cô gái tóc đuôi ngựa che miệng, vẻ mặt không thể tin được.
Trời ơi! Thanh mai trúc mã vậy mà đơn phương cô ấy!
Nhưng mà, thanh mai trúc mã cũng có cơ bụng tám múi, nếu cậu ấy tỏ tình, vậy thì mình cũng có thể miễn cưỡng thử xem...
Cô gái đỏ mặt cảm ơn.
Lúc này cũng đã đến bệnh việc, mấy người xuống xe, đến phòng bệnh nơi cơ thể Lưu Vinh đang nằm.
Bác sĩ điều trị nói:
“Bệnh nhân này đã qua giai đoạn nguy kịch, tiếp theo chỉ cần uống thuốc và chăm sóc tốt thì không có vấn đề gì lớn, tuy nhiên đến bây giờ anh ấy vẫn không tỉnh, chúng tôi đã đo điện não đồ của anh ấy nhưng không phát hiện ra vấn đề gì bất thường...”
“Vậy ý anh là sao?” Thẩm Huệ Anh truy hỏi.
Bác sĩ thở dài bất lực, “Theo như những gì chúng tôi theo dõi, bệnh nhân này rất có thể sẽ trở thành người thực vật.”
Thẩm Huệ Anh choáng váng, Lưu Vinh nghe xong cũng đứng không vững.
Tề Đàn bình tĩnh nói, “Linh hồn của chồng cô không ở trong cơ thể của Lưu Vinh. Nói đúng hơn thì cơ thể của Lưu Vinh không có linh hồn, chỉ là một cái xác rỗng.”
“Vậy chồng tôi đi đâu rồi?”
Thẩm Huệ Anh vội vàng nhìn về phía Tề Đàn vì đây là hy vọng cuối cùng của cô.
Tề Đàn đứng dậy, tuy màn hình livestream bị rung lắc nhưng giọng nói của cô lại vô cùng bình tĩnh, mang lại cho người ta cảm giác yên tâm.
“Chờ một chút, tôi sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ.”
Vừa dứt lời, màn hình của Tề Đàn tối đen, hai giây sau, cô đã xuất hiện cách Thẩm Huệ Anh và những người khác không xa, Mèo Đen cũng đi theo như hình với bóng.
Cư dân mạng ngạc nhiên.
[Đại sư ở gần đấy à? Sao đến bệnh viện nhanh vậy được?]
[Xem ra khó giải quyết rồi đây, đến cả đại sư cũng trực tiếp ra tay rồi!]
[Ông chú này thật xui xẻo, hy vọng chú ấy vẫn còn sống.]
[Có đại sư ở đây thì chắc chắn sẽ cứu được!]
Chào hỏi xong, Tề Đàn đi thẳng vào vấn đề chính.
"Linh hồn rời khỏi cơ thể quá bảy ngày cơ thể sẽ chết, linh hồn cũng sẽ trở thành cô hồn lang thang. Bây giờ thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều."
Vừa nghe xong, Thẩm Huệ Anh suýt ngã quỵ xuống đất. So với việc chồng chết, cô thà rằng anh ta nɠɵạı ŧìиɧ.
"Đại sư, đại sư nhất định phải cứu Tô Kính!" Thẩm Huệ Anh đặt hết hy vọng vào Tề Đàn.
Bác sĩ đứng cạnh có vẻ mặt kỳ quặc, dám đến tận bệnh viện truyền bá tư tưởng mê tín ư? Có nên báo cảnh sát không nhỉ?
"Yên tâm, sẽ không sao đâu." Tề Đàn an ủi.
Cô yêu cầu những người không liên quan ra ngoài, trong phòng bệnh ngoài cô ra chỉ còn Lưu Vinh, Tô Kính và Thẩm Huệ Anh.
"Trước tiên tôi sẽ đưa linh hồn của Lưu Vinh về cơ thể của anh ấy, sau đó sẽ tìm lại linh hồn của Tô Kính. Tôi cần một người anh ấy tin tưởng đứng bên cạnh anh ấy gọi tên anh ấy liên tục, chỉ cần anh ấy có phản ứng gì, tôi sẽ tìm ra được vị trí của anh ấy."
Thẩm Huệ Anh và Lưu Vinh đều đồng ý hợp tác.
Tề Đàn vung tay phải về phía Tô Kính giả, linh hồn Lưu Vinh lập tức bay ra nhập vào cơ thể của mình và tỉnh lại.
Lưu Vinh nhìn vào tay mình, không thể tin được rằng bản thân đã quay lại dễ dàng như vậy.
Thẩm Huệ Anh vội vàng chạy đến bên cơ thể Tô Kính, gọi tên anh.
"Chồng! Tô Kính! Anh mau tỉnh lại đi! Nghe thấy không? Tô Kính..."