Chương 33: Tử vi mang mệnh âm

Ninh Dao sửng sốt, cô cảm giác phía sau gáy có hơi lạnh.

“Đại sư, đã xảy chuyện gì sao? Con búp bê đó có vấn đề đúng không...?”

Nhưng hình ảnh phía bên Tề Đàn không hiểu sao lại tối sầm lại.

[Đây là lần đầu tiên tôi thấy đại sư có vẻ nghiêm túc như vậy. Mọi người có thấy vậy không?]

[Tôi có linh cảm xấu.]

[Sao màn hình chính lại chuyển sang màu đen vậy?]

[Tôi nhớ có lần phòng livestream của đại sư cũng đột nhiên tối đen như này, và trong vòng hai giây, cô ấy đã xuất hiện tại bệnh viện, cơ thể như lóe sáng. Mọi người còn nhớ không?]

[Có chuyện đó à? Sao tôi không nhớ?]

[Tầng trên có thật là fan của đại sư không vậy? Chẳng phải đó là chuyện tài xế taxi và người đàn ông bị tai nạn hoán đổi linh hồn trong một vụ tai nạn ô tô sao?]

[Quả dưa lần đó tôi vẫn chưa được ăn, ai tốt bụng có thể kể lại cho tôi với!]

Sự náo động của cư dân mạng giúp Ninh Dao cảm thấy an ủi một chút.

Ngay khi cô đang suy nghĩ về lời nó của Tề Đàn, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên từ bên ngoài.

“Dao Dao, mở cửa!”

Đó là giọng của mẹ cô.

Ninh Dao theo phản xạ tự nhiên đứng dậy, đi đến bên cửa. Ngay khi cô chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên nhớ lại những gì Tề Đàn nói.

Ở yên một chỗ, đừng đi đâu cả. Dù ai gõ cửa thì cũng không được mở cửa!

Và...

Cha mẹ của Ninh Dao vốn cổ hủ nên chưa bao giờ chấp nhận cách cô ăn mặc theo phong cách Lolita.

Vì vậy sau khi trường thành, Ninh Dao đã tự mình chuyển ra ở riêng

Trừ lần chuyển nhà, cha mẹ của Ninh Dao chưa bao giờ tự mình đến đây.

Trái tim cô lúc này đập liên hồi, cô thử hỏi một cách thận trọng: “Mẹ, đã gần mười giờ rồi, mẹ đến đây làm gì?”

“Con bé này, mẹ nhớ con, đến thăm con thôi mà, mau mở cửa cho mẹ vào!”

Tiếng gõ cửa ngày càng trở nên vội vàng, thúc giục.

Ninh Dao lùi lại hai bước.

Không, không phải vậy!

Cô có thể chắc chắn, người đứng ngoài cửa không phải là mẹ cô!

Bởi vì mẹ cô trước giờ là người sống nội tâm, kín miệng, chưa bao giờ nói những lời như “Mẹ nhớ con!”

Thấy Ninh Dao không chịu mở cửa, người bên ngoài dường như nhận ra điều gì đó, bỗng im bặt.

Ninh Dao thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay lập tức, tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Ninh Dao, mở cửa ra!”

Đó là giọng nói của Tề Đàn.

Ninh Dao vui mừng, vội vàng mở cửa.

Tuy nhiên, người đứng ngoài cửa không phải là Tề Đàn mà cô mong ngóng, đó là con búp bê quay về nhà sau khi đã bị cô vứt đi lần thứ hai.

“Hihi, tìm thấy rồi!”

Nó ngước lên nhìn chằm chằm vào Ninh Dao làm cô sợ đến mức hồn lìa khỏi xác. Đôi đồng tử màu đỏ của nó giống như máu tươi, khuôn miệng cười càng ngày càng to...

Không! Chính xác hơn là cả người nó đang phình to!

Chỉ trong vài giây, con búp bê nhỏ như lòng bàn tay đã trở nên giống hệt như Ninh Dao.

[Cứu mạng! Con búp bê này chắc chắn là muốn hại người.]

[Có một con búp bê quái dị đến thế sao? Chắc chắn đã bị yểm bùa!]

[Trời! Ninh Dao thật nghị lực, cô ấy thậm chí còn không thay đổi biểu cảm!]

[Tôi nghĩ là cô ấy bị sốc đến mức không kịp phản ứng thì đúng hơn!]

[Ôi trời! Dọa chết tôi rồi! Đừng bao giờ mua búp bê rẻ tiền, nhất định phải khắc câu này vào xương!]

[Tề đại sư, mau cứu cô ấy đi!]

[Đại sư mau đến đi, làm ơn, nếu không chị gái sẽ toi đời mất!]

“...Mày...Mày rốt cuộc muốn làm gì?”

Nhìn vào con búp bê có gương mặt giống hệt mình, Ninh Dao rợn tóc gáy, kinh hãi tột độ.

“Hi hi hi~”, mắt búp bê đảo đảo, nhìn Ninh Dao với ánh mắt đầy tham lam.

“Ta thích da của ngươi, sau này ta sẽ là ngươi!”

Ninh Dao hoảng hốt, “Mày biến thành tao rồi, vậy còn tao thì sao?”

Con búp bê nhếch mép cười nham hiểm: "Ngươi ư? Ngươi sẽ trở thành búp bê nhỏ của ta! Hihihi"

"Chết tiệt, cứu tôi với! Có ai ở đây không, cứu tôi với!"

Nhìn con búp bê từng bước tiến đến gần, Ninh Dao không còn quan tâm đến điều gì khác, ngoái đầu chạy điên cuồng về phía phòng ngủ.

Chiếc váy Lolita mà cô rất yêu thích giờ đây lại trở thành gánh nặng.

"Rầm!"

Ninh Dao bị vướng vào tà váy, ngã nhào xuống đất, điện thoại cũng trượt sang một bên.

Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, vì vậy mà không nhìn thấy những bình luận mới nhất của cư dân mạng.

[Màn hình của đại sư không bị đen nữa rồi?]

[Tề đại sư hình như đang chạy thì phải. Ơ, phía trước trông quen quen.]

[Đúng rồi, đó chẳng phải là của nhà chị Ninh Dao sao!]

[Tôi biết Tề đại sư ở Giang Thành nhưng cô gái kia thì không biết ở đâu, dù sao hai phút mà có thể đến nhà người khác như vậy, chỉ có thể là dịch chuyển tức thời!]

[Dịch chuyển tức thời gì chứ, nhân gian và địa phủ kết nối chặt chẽ, thông qua quỷ đạo của địa phủ có thể đi ngàn dặm trong chớp mắt, nhưng quỷ đạo đầy rẫy ác quỷ, người sống bình thường vào thì mười người chết, chín người phát điên.]

[Tầng trên hiểu biết nhỉ, bạn làm nghề gì vậy?]

[Tôi học về lĩnh vực này mà, nghe nói có một nhân vật lợi hại đang livestream, nên vào xem thử lợi hại cỡ nào.]

[Còn ai nhớ đến chị gái đáng thương không vậy?]

Ngay lúc con búp bê sắp sửa hoán đổi cơ thể với Ninh Dao, Tề Đàn và Mặc Huyên đã kịp thời xuất hiện.

"Lên!" Tề Đàn ra lệnh, mèo đen lao ra như tia chớp.

"Á!"

Tiếng thét thảm thiết vang lên, con búp bê lập tức biến thành nhỏ trở lại, cơ thể bị một vết cào chia thành hai nửa.

Mặc Huyên hài lòng liếʍ liếʍ móng vuốt.

Tại thời điểm đó, cùng một thành phố, trong một căn hầm tối tăm.

Bà lão nằm trên chiếc giường đơn cũ kỹ bỗng dưng mở mắt, phát ra tiếng khóc khàn khàn chói tai, vang vọng như tiếng cưa gỗ, khiến người nghe rợn tóc gáy.

“Ahhh, con gái cưng của mẹ, ai đã gϊếŧ con? Bất kể là ai, mẹ nhất định sẽ khiến kẻ đó chết không toàn thây......”

Tề Đàn đỡ Ninh Dao dậy, nhẹ nhàng an ủi, “Không sao rồi, mọi chuyện đã được giải quyết.”

Ninh Dao hai chân mềm nhũn, cố gắng đứng lên, nhìn thấy con búp bê rách nát liền sợ hãi lại trốn sau lưng Tề Đàn.

“Con búp bê này rốt cuộc là thứ gì? Thật kinh khủng!”

Tề Đàn giải thích, “Đó là búp bê thế thân, cũng là một loại ma ám.”

‘Sau khi một người chết đi và trở thành ma, một số người cư nhiên sẽ chấp nhận chuyện này, ngược lại, số khác không muốn chấp nhận và muốn trở lại làm người. Nhưng vì không muốn đầu thai để bắt đầu kiếp sống mới, họ đã nghĩ ra một cách.”

“Đó là chọn người phù hợp để thay thế.”

“Ma sẽ sống thay con người và người sống sẽ trở thành ma.”

“Nhưng cơ thể của người sống bị ma thay thế không thể tồn tại được lâu nên búp bê thế thân sẽ luôn tìm kiếm những mục tiêu tiếp theo...”

“Con búp bê mà cô đem về đã bị ma ám và cướp đi nhiều sinh mạng.”

[Nghe giống như chuyện mada dưới nước cũng tìm người thế thân vậy.]

[Tôi tò mò cách đại sư giải quyết con búp bê đó, lúc nãy tôi thậm chí không nhìn thấy nó!]

[Nhìn làm gì, không sợ à?]

[Đại sư quả nhiên thật, người đến ma tan!]

[Nếu đã có loại búp bê này, vậy có trường hợp nào búp bê thay thế thành công chủ nhân không?]

[Chị tầng trên, suy nghĩ của chị nguy hiểm quá!]

Ninh Dao vẻ mặt sợ hãi. Cô ấy gần như sắp bị thay thế!

Cô nhanh chóng cảm ơn, “Cảm ơn đại sư đã cứu mạng tôi!”

Tề Đàn gật đầu đáp lại, “Không phải tự nhiên mà cô trở thành mục tiêu của nó đâu.”

“Tử vi của cô mang mệnh âm, rất dễ thu hút tà khí, về sau cần phải chú ý hơn.”

“Đừng ra ngoài lúc nửa đêm và cố gắng tránh đi đến những nơi xa xôi hẻo lánh.”