Chương 29: Tất cả mê tín dị đoan đều là hổ giấy

“Còn... còn có loại người như vậy sao?” Cảnh Huy không thể tin nổi.

Hắn ta chưa bao giờ gặp kẻ trơ tráo đến thế! Lại còn là Tiểu Diêm Vương! Nói ra ai mà tin?

Tề Đàn không hề chớp mắt.

“Vậy anh chọn từ chối, hay hợp tác?”

Cảnh Huy đầy vẻ uất ức gật đầu, “...Hợp tác.”

Còn cách nào khác sao? Âm sai Địa phủ còn phải quỳ xuống trước Tề Đàn, nếu hắn ta không muốn hồn bay phách lạc thì còn lựa chọn nào khác ngoài hợp tác?

“Vậy, nguồn gốc của chiếc dây chuyền...”

Tề Đàn nhìn xuống đất, ra hiệu.

Cú rơi từ độ cao khiến thi thể Cảnh Huy vô cùng thảm khốc, hộp sọ lõm, xương cổ bị trật khớp, tứ chi cong vẹo thành những đường cong kỳ dị.

Một chiếc dây chuyền bằng đồng thau loang lổ rỉ sét trượt ra khỏi cổ hắn.

Cảnh Huy nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền với ánh mắt buồn bã.

Hắn ta đã từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh này, nhưng khi nó thực sự xảy ra, hắn ta vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Cảnh Huy mở lời.

"Tôi sinh ra trong gia đình tu hành bí thuật, nhưng khi mới ba tuổi, tôi đã được kiểm tra và phát hiện chỉ là một kẻ vô dụng."

"Cha mẹ tôi đã nhăm nhe vào vị trí gia chủ từ lâu, không cam tâm khi tôi tầm thường như vậy, vì vậy họ đã đưa ra một quyết định, dùng cơ thể của tôi để nghiên cứu cấm thuật lưu truyền từ thời thượng cổ..."

"Mười năm đầu đời của tôi trôi qua trong đau đớn phi nhân tính, nhiều lần muốn chết đi sống lại."

"Động lực duy nhất khiến tôi tiếp tục sống là Yến Yến."

Tề Đàn thoáng hiện một tia bất ngờ trong mắt.

Thảo nào Cảnh Huy xem Yến Yến như báu vật, hóa ra họ đã quen biết từ nhỏ.

Nhưng đây cũng không phải là lý do để Cảnh Huy gϊếŧ Đậu Đậu.

Lấy tình yêu làm danh nghĩa, hành động làm tổn thương người khác, đó không phải là tình yêu, mà là biếи ŧɦái!

Cảnh Huy vẫn đang cố gắng giải thích.

"Ngôi nhà cha mẹ tôi thuê nằm ngay cạnh cô nhi viện, tiếng cười nói vui vẻ mỗi ngày ở đó khiến tôi không thể cưỡng lại được mà muốn đến gần."

"Sau đó, tôi gặp được Yến Yến, cô bé thích sự yên tĩnh."

"Cô ấy như một thiên thần, soi sáng cuộc đời tôi, là người khiến tôi bất chấp đau đớn cũng muốn gặp gỡ."

"Nhưng niềm vui này kéo dài không được bao lâu, tôi lại bị cha mẹ đưa về nhà họ Cảnh, nhưng nhà họ Cảnh rất đông người, nhiều tai mắt, họ sẽ không dám tiếp tục nghiên cứu."

"Nhưng tôi biết, chỉ cần họ có cơ hội, cơn ác mộng của tôi sẽ tiếp tục."

"Vì vậy, tôi đã lén lút lẻn vào nhà thờ họ Cảnh, trộm đi chiếc dây chuyền bằng đồng thau đó."

"Chỉ vì cha mẹ tôi từng nói, chiếc dây chuyền đó là một cổ vật, có sức mạnh khống chế, bất kỳ pháp thuật nào cũng sẽ vô hiệu trước nó."

Ánh mắt Cảnh Huy toát lên vẻ lạnh lùng.

"Sự thật đã chứng minh, chiếc dây chuyền đó thực sự có tác dụng, bao nhiêu năm nay, hai người đó vẫn chưa tìm được tôi."

Tề Đàn gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Hóa ra nó đã rơi vào tay một gia đình tu hành bí thuật.

Đáng tiếc là pháp thuật đang ngày càng suy yếu, ngay cả sức mạnh của đồng thau cũng không thể phát huy được.

"Tôi lấy nó đi, anh không có ý kiến gì chứ?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng Tề Đàn đã cúi đầu xuống, cư nhiên thu hồi đồng thau.

Cảnh Huy lắc đầu một cách u mê, "...Tùy cô."

Rõ ràng có thể cướp giật, nhưng vẫn không quên hỏi han lịch sự, chỉ có thể nói và hành động, đúng là Tiểu Diêm Vương nhỉ?

Trần Hoa và những người khác đến nơi.

Tề Đàn nói: "Cảnh Huy đã để lại di chúc, muốn hiến mắt cho Tô Yến Yến, nếu mọi người nghi ngờ, tôi có thể để chính anh ta nói."

Nhìn thi thể trên mặt đất, Trần Hoa nhăn mặt: “Không... không cần!”

Ban ngày ban mặt, tốt nhất là đừng gặp ma.

"Được rồi." Tề Đàn tỏ vẻ tiếc nuối.

Khi biết Cảnh Huy muốn hiến mắt cho mình, Tô Yến Yến đã vô cùng ngạc nhiên.

"Thật sao? Nhưng... chi phí phẫu thuật quá đắt, em không thể... "

Tạ Thư Uyên nói: "Đừng lo, Có tớ ở đây! Coi như tớ cho cậu mượn, sau này cậu kiếm được tiền rồi trả lại lại cũng không sao!"

Tô Yến Yến xúc động nghẹn ngào, "Cảm ơn Thư Uyên."

Cô biết, Tạ Thư Uyên nói vậy chỉ là không muốn cô có gánh nặng, việc trả tiền hay không đối với Tạ Thư Uyên hoàn toàn không quan trọng.

Nhưng Tô Linh Linh vẫn thầm quyết tâm nhất định phải trả lại tiền.

Nhìn Tô Yến Yến được đẩy vào phòng phẫu thuật, Đậu Đậu chủ động tiến về phía Tề Đàn.

“Gâu gâu!”

Có nghĩa là “Hãy mang tôi đi!”

Đậu Đậu biết rằng mình đã chết và chủ nhân nó sau khi sáng mắt sẽ không cần chó dẫn đường nữa.

Tề Đàn giao Cảnh Huy và Đậu Đậu cho âm sai Vương Tiểu Lục, sau đó gọi Kỷ Mạn đến, bảo Vương Tiểu Lục dẫn theo cả mẹ con Trịnh Như và An An đi.

Trịnh Như có chút bất an.

"Tề đại sư, tôi và An An đã hứa sẽ luôn chờ đợi Hứa Hưng Đức..."

Tề Đàn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Đừng lo, cô sẽ có đủ thời gian để chờ đợi."

"Hiện nay con người ở dương gian ngày càng ít muốn sinh con, cơ hội luân hồi cũng không dễ dàng có được."

Mắt Trịnh Như sáng lên, "Cảm ơn Tề đại sư!"

Vài người và một chú chó được đưa về Địa phủ.

Đứng trước vòng xoáy luân hồi, Cảnh Huy bàng hoàng.

"Tiểu Diêm Vương của các người không phải đã nói rằng cơ hội luân hồi không dễ dàng có được sao?"

Hắn ta còn muốn ở lại Địa phủ đợi Tô Yến Yến để nối lại tình xưa!

Vương Tiểu Lục khịt mũi lạnh lùng, "Cậu khác, Diêm Vương Đại nhân đặc biệt dặn dò, cho cậu kiếp sau trải nghiệm làm chó!"

"Cái gì?"

Cảnh Huy chưa kịp phản ứng đã bị ép uống canh Mạnh Bà, rồi bị đẩy vào vòng xoáy luân hồi.

Ca phẫu thuật của Tô Yến Yến diễn ra rất suôn sẻ.

Ba tháng sau, cô xuất viện, nhìn thấy bức ảnh Đậu Đậu bằng đôi mắt của Cảnh Huy.

Cô đổi công việc, đổi nhà, cuộc sống ngày càng tốt đẹp.

Một lần tình cờ, Tô Yến Yến nhìn thấy hai chú chó con Golden Retriever mới đầy tháng ở cửa hàng thú cưng.

Bánh xe định mệnh quay cuồng vào khoảnh khắc này.

Cô mang hai chú chó con về nhà, một con đặt tên là Đậu Đậu, một con đặt tên là Xám Xám.

Hai chú chó là anh em ruột, nhưng lại hay thích đánh nhau.

Để tiện chăm sóc cho hai chú chó, Tô Yến Yến đã đưa Xám Xám, chú chó đực, đi triệt sản.

Nằm trên bàn phẫu thuật, Xám Xám rơi những giọt nước mắt tuyệt vọng...

***

Hôm nay Tề Đàn ghé thăm bà ngoại ở bệnh viện, lúc về đến nhà thì trời đã tối.

Tề Đàn lướt xem một số tin nhắn riêng của người hâm mộ.

[Huhuhu, hôm nay không livestream thật sao?]

[Đại sư ơi, không xem livestream của chị em ăn cơm không ngon!]

[Nói không livestream là không livestream! Chị cố chấp quá, em giận rồi, chị phải livestream mới dỗ được em!]

[Tề đại sư, có một streamer tâm linh đăng video khıêυ khí©h đại sư! @Đại nội mật thám Lăng Lăng Lăng.]

Đọc đến tin nhắn cuối cùng, Tề Đàn cảm thấy tò mò.

Bấm vào tài khoản, Tề Đàn tìm thấy video mới nhất mà streamer tâm linh này đăng tải.

Một anh chàng tóc đỏ với vẻ ngoài cá tính, cơ bắp cuồn cuộn, đầy sức hút.

“Chào mọi người, tôi là Lăng ca! Nghe nói dạo này có một streamer bói toán đang nổi tiếng nhỉ, nhưng tôi là người không tin vào bói toán hay ma quỷ đâu nhé!”

“Đối với tôi, tất cả mê tín dị đoan đều là hổ giấy!”

“Tối nay, tôi sẽ đến bệnh viện tâm thần 313 bị bỏ hoang, livestream phanh phui sự thật cho mọi người xem!”

“Còn Tề đại sư, cô rất giỏi phải không?”

“Tôi sẽ đợi cô ở 313, nếu cô không dám đến, sau này mỗi lần gặp nhau thì phải gọi tôi là anh trai!”