“Gâu gâu!” Đậu Đậu rưng rưng nước mắt.
Mặc Huyên thay nó dịch lời, “Con chó ngu ngốc này nói, nó không biết mình chết như thế nào, nhưng nó nhớ mùi của ngươi!"
Trán Cảnh Huy lấm tấm mồ hôi, hai tay run rẩy.
"Yến Yến, bạn của em đùa quá trớn rồi."
"Anh không biết họ tìm đâu ra một chú chó giống Đậu Đâu như vậy, nhưng mọi người hoàn toàn hiểu lầm rồi!"
“Tôi và Đậu Đậu không thù không oán, sao tôi phải gϊếŧ nó!”
Cảnh Huy giả vờ như không bận tâm, dời mắt đi chỗ khác, cố gắng hết sức che giấu sự bất an của mình.
Nhưng ánh mắt láo liên của hắn đã nói lên tất cả.
Tô Yến Yến mím chặt môi.
Cô không thể tin rằng người hàng xóm tốt bụng thường xuyên giúp đỡ mình lại là hung thủ gϊếŧ chú chó của mình, Đậu Đậu người bạn tốt của cô, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thân thiết như ruột thịt.
Nhưng Tề Đàn là bậc thầy phong thủy có tiếng, người mà Thư Uyên tin tưởng, cô cũng nên tin tưởng!
"Chị Tề, em muốn biết sự thật." Tô Yến Yến nói.
Nghe câu trả lời của Yến Yến, ánh mắt Cảnh Huy tối sầm lại, trong mắt ẩn chứa những cảm xúc khó hiểu, cuộn trào, như thể đang chờ đợi một thời điểm để hoàn toàn giải phóng.
Tề Đàn gật đầu đáp lại, "Được." Cô nhìn Cảnh Huy, “Nếu anh vẫn không thừa nhận thì để tôi nói.”
Cảnh Huy cười khẩy, kể cả người phụ nữ này đoán ra là do anh ta làm thì sao chứ? Không có bằng chứng... thì không làm được gì!
Cảnh Huy nhìn về phía Đậu Đậu, đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Tề Đàn mở lời: “Tôi biết, thứ anh đang đeo trên người có thể làm nhiễu khả năng cảm nhận của tôi, nhưng có lẽ anh đã đánh giá tôi quá thấp rồi!”
“Kể từ khi chuyển đến đây, anh đã cố tình tiếp cận Yến Yến có mục đích.”
“Anh sẽ lợi dụng lúc cô ấy ra ngoài, lén lút lẻn vào phòng Yến Yến, nằm trên giường của cô ấy, ăn thức ăn cô ấy đã cắn dở, ngửi quần áo cô ấy thay ra, đánh răng bằng bàn chải của cô ấy...”
“Nhưng dần dần, anh không còn hài lòng với sự tiếp xúc đơn giản như vậy nữa, anh muốn hoàn toàn chiếm hữu Yến Yến!”
“Sự thân thiết của Yến Yến với Đậu Đậu khiến anh ghen tị.”
“Mỗi lần anh đang cố gắng lẻn vào phòng cô ấy vào ban đêm đều bị Đậu Đậu phát hiện và quay về một cách vô ích. Điều này khiến anh nảy ra ý định muốn gϊếŧ Đậu Đậu.”
“Cho nên anh đã chuẩn bị một lượng thuốc ngủ lén bỏ vào đồ ăn để làm choáng váng nó, sau đó mang Đậu Đậu đi và gϊếŧ chết nó.”
“Xong khi xong việc, anh quay lại giả vờ giúp đỡ Yến Yến tìm chó và báo cảnh sát, nhưng thực ra là chỉ muốn thể hiện để Yến Yến tin tưởng mình hơn.”
“Dạo này, tối nào anh cũng ngủ dưới gầm giường của Yến Yến phải không?”
Cảnh Huy im lặng hai giây, rồi bất ngờ bật cười.
Anh ta vỗ tay, "Vị tiểu thư này nói cũng khá hay, nhưng tất cả chỉ là suy đoán của cô thôi, đúng không?"
Tề Đàn chế nhạo, “Anh tưởng rằng những thủ đoạn siêu hình của anh có thể khống chế được tôi sao? Anh đã nghe về bộ phận đặc biệt chưa? Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ đến ngay thôi!”
Cảnh Huy khẽ co đồng tử, rõ ràng anh ta biết về bộ phận đặc biệt.
"Các người biết gì chứ? Tôi thực sự yêu Yến Yến! Tôi không cho phép các người cướp cô ấy đi!"
Cảnh Huy đột ngột vùng dậy, lao về phía Yến Yến, muốn đưa cô ấy đi.
Có trò vui rồi! Mặc Huyên hai mắt sáng rực, vung móng vuốt về phía sau lưng Cảnh Huy.
Hắn vội vàng xoay người, nghiêng người né tránh, lăn lóc một cách thảm hại đến cửa.
Tạ Thư Uyên sợ hãi, kéo Yến Yến trốn sau lưng Tề Đàn.
"Yêu quái!" Cảnh Huy kinh ngạc tột độ.
Anh ta biết mình không phải là đối thủ của Mặc Huyên, bởi vì nếu không có thứ đó, anh ta chỉ là một kẻ vô dụng không thể tu luyện huyền thuật!
Cảnh Huy luyến tiếc nhìn Yến Yến.
"Yến Yến, em yên tâm, anh nhất định sẽ quay lại đưa em đi!"
Anh ta vọt ra khỏi cửa, nhưng lại đυ.ng ngay cảnh sát đang đến.
"Đứng lại!" Trần Hoa hét lên.
Cảnh Huy sẽ nghe lời mới lạ! Anh ta quay đầu chạy lên lầu, cuối cùng bị dồn vào sân thượng.
"Hai tay ôm đầu, cúi xuống!" Trần Hoa đứng cách Cảnh Huy năm mét, gào lên.
Thấy không còn đường thoát, hắn tuyệt vọng nhìn xung quanh.
Lúc này, Tề Đàn và những người khác cũng vừa chạy đến.
Cảnh Huy hai mắt sáng rực, nhìn Yến Yến hỏi một cách nôn nóng.
"Yến Yến, em đến tìm anh à?"
Tô Yến Yến mím chặt môi, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Cô ấy nhìn vào khoảng không, chỉ dựa vào âm thanh để đoán vị trí của Cảnh Huy.
"Cảnh Huy, em luôn nghĩ anh là một người tốt bụng, anh biết Đậu Đậu quan trọng với em đến mức nào, nó như người thân của em vậy! Tại sao anh lại gϊếŧ nó?"
Tạ Thư Uyên lắc đầu ngán ngẩm.
"Anh ta chỉ là một kẻ biếи ŧɦái, kẻ biếи ŧɦái gϊếŧ người không cần lý do, huống chi là một con chó!"
Nhưng Yến Yến vẫn muốn nghe lời giải thích của Cảnh Huy.
Cô ấy luôn cảm thấy Cảnh Huy không phải là người xấu, anh ấy còn khiến cô cảm thấy một cảm giác quen thuộc, như thể rất lâu trước đây, họ đã là bạn bè.
Cảnh Huy lập tức bật khóc.
Anh ta không ngờ rằng, đến nước này rồi, Yến Yến vẫn muốn nghe lời giải thích của mình, nhưng mà...
"Yến Yến, anh xin lỗi."
Anh ta quay người, dứt khoát nhảy xuống lầu.
"Rầm!" một tiếng động lớn vang lên, cùng với vệt máu bắn tung tóe, cuộc đời của Cảnh Huy đã đi đến hồi kết.
Trần Hoa và các cảnh sát khác không thể tin nổi.
"Gϊếŧ một con chó cộng thêm xâm phạm quyền riêng tư của người khác, cao lắm cũng chỉ bị vài năm, đâu đến mức phải tự sát?"
Yến Yến đang bối rối bỗng nhiên cứng đờ.
Cảnh Huy... đã nhảy lầu tự sát?
Tạ Thư Uyên vừa sợ hãi vừa lo lắng, đưa tay muốn bám vào cánh tay của Tề Đàn.
"Chị Tề, anh ta... Ôi, chị Tề đâu rồi?"
Lúc này, Tề Đàn và Mặc Huyên đang đứng dưới lầu, nhìn thấy linh hồn của Cảnh Huy bay ra khỏi xác của anh ta.
“Chào, lại gặp nhau rồi!” Mặc Huyên nhếch miệng cười.
Cảnh Huy lùi lại một bước đầy cảnh giác.
“Các người không thể động vào tôi! Tôi đã chết, giờ đây thuộc quyền quản lý của Địa phủ, nếu các người tự ý bắt giữ linh hồn của tôi, tôi sẽ tố cáo với Diêm Vương!”
Vừa dứt lời, một âm sai tay cầm xích hồn xuất hiện.
"Lại tự sát! Sao dạo này nhiều người tự sát thế? Hôm nay tôi đã bắt ba con quỷ tự sát rồi đó!"
Hắn ta không kiên nhẫn ném xích hồn xuống chân Cảnh Huy.
"Nhặt xích lên, tự đeo vào!"
Cảnh Huy có chút không hài lòng với thái độ của âm sai, nhưng hắn cũng biết rõ sức mạnh của những người tu luyện huyền học.
Nếu rơi vào tay Tề Đàn và con yêu quái kia, e rằng linh hồn sẽ tan thành mây khói, đi theo âm sai xuống địa phủ mới có thể bảo toàn được hồn phách của hắn.
Tuy nhiên, Mặc Huyên đột nhiên xuất hiện, chặn trước mặt âm sai.
"Vương Tiểu Lục, còn nhớ ta không?"
Âm sai Vương Tiểu Lục giật mình, "Mèo con, sao ngươi lại ở đây?"
Sau đó hắn ta nhìn thấy Tề Đàn, lập tức quỳ xuống.
“Âm sai Vương Tiểu Lục bái kiến tiểu Diêm Vương đại nhân!”
Tề Đàn vẻ mặt lạnh nhạt, "Hồn ma này tạm thời chưa thể đưa đi, ta có chuyện cần hỏi."
"Được được được, ngài cứ hỏi, bao lâu cũng được!" Vương Tiểu Lục gật đầu lia lịa.
Cảnh Huy ngớ ra, Tiểu Diêm Vương?
Tề Đàn hỏi: "Anh thực sự thích Yến Yến?"
"Đương nhiên rồi!" Cảnh Huy gật đầu.
"Tốt!"
Tề Đàn nói: "Dù sao anh cũng đã chết, xác chết cũng vô dụng, chi bằng hiến mắt cho cô ấy?"
Cảnh Huy khẽ động lòng, nghĩ đến cô gái yếu đuối và tốt bụng ấy, hắn ta không do dự, lập tức nói: "Được!"
Sau này Yến Yến sẽ được nhìn thấy bất cứ cảnh đẹp nào bằng đôi mắt của hắn, họ sẽ mãi mãi bên nhau.
Cảnh Huy nở một nụ cười méo mó, thoả mãn.
"Nói cho ta biết nguồn gốc của chiếc dây chuyền bằng đồng thau trên người anh, nếu không, ta sẽ gắn đôi mắt của anh vào cho người phụ nữ khác!"
Biểu cảm của Cảnh Huy nứt vỡ.