Tề Đàn liếc nhìn bộ lông vàng bên cạnh Tô Yến Yến.
Nghe thấy hai từ “Đậu Đậu”, nó ngay lập tức trở nên phấn khích, thè chiếc lưỡi to ướŧ áŧ liếʍ tay cô chủ của mình.
Tất nhiên, không ngoài dự đoán, nó đã liếʍ hụt.
Nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của Yến Yến, Tề Đàn dừng lại hai giây.
"Đợi chúng ta ăn trưa xong, hãy kể cho chị nghe nó đã mất tích thế nào."
Tạ Thư Uyên an ủi, "Yến Yến đừng lo, chị Tề rất giỏi, có chị ấy ở đây, chắc chắn sẽ tìm được Đậu Đậu!"
Tô Yến Yến miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng vẫn gật đầu.
Bữa trưa được đặt tại nhà hàng riêng nổi tiếng ở Giang Thành "Bách Vị Tiên".
Bách Vị Tiên mỗi ngày chỉ tiếp đón mười bàn khách, giá tiền cho một bữa ăn bằng nửa năm tiền lương của người bình thường.
Tất nhiên, hương vị cũng rất ngon.
Tạ Minh Triết đã dẫn Tạ Thư Uyên đến đây ăn một lần, vì vậy khi nói đến chuyện mời khách, Tạ Thư Uyên đã nghĩ đến nơi này.
Vừa bước vào cửa lớn, một người phụ nữ trang điểm đậm đà đã va mạnh vào Tô Yến Yến.
Chiếc váy bị kéo rách, tạo thành một lỗ nhỏ.
"Á! Không có mắt à!"
Người phụ nữ la lên đau đớn, chỉ vào mặt Tô Yến Yến chửi.
Tô Yến Yến mặt đầy bối rối: "Xin lỗi, tôi không cố ý!"
Nhưng người phụ nữ kia vẫn không tha, cô ta chỉ vào chiếc váy trên người, nói: "Cô biết chiếc váy này đắt cỡ nào không? Đây là phiên bản giới hạn, giá chín vạn tám! Hôm nay nếu không đền váy cho tôi thì đừng hòng đi!"
Tạ Thư Uyên không thể nhìn nổi nữa, “Bạn tôi đi chậm như vậy, rõ ràng là do cô đi quá nhanh tự va vào chứ!”
“Hừ!”, người phụ nữ cười lạnh, ánh mắt khinh miệt lướt qua ba người.
“Vậy là các người không định đền tiền?”
Nghe thấy tiếng động, một người đàn ông trung niên béo bụng, đeo dây chuyền vàng to đùng bước ra.
"Bảo bối, sao vậy?"
Hắn ta vươn tay vòng qua eo người phụ nữ, ánh mắt nham nhở lướt qua ba người, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tề Đàn.
Đúng là mỹ nữ!
Người phụ nữ không vui, cô ta giả vờ uất ức.
“Anh Hùng, anh phải đòi lại công bằng cho em, con mù này đã làm hỏng chiếc váy anh tặng cho em, còn không muốn đền tiền!”
Anh ta vỗ nhẹ vào cặp mông đầy đặn của cô ta, hống hách nói: “Chỉ là một các váy thôi mà, hỏng thì hỏng. Hôm khác anh sẽ mua cho em cái mới đắt hơn.”
Nghe xong, người phụ nữ cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng ánh mắt nhìn Tề Đàn đầy ghen tị.
Sao lại đẹp thế, cố ý câu dẫn người ta à?
Tên Hùng nhìn Tề Đàn, giả vờ hào phóng, “Người đẹp, gặp nhau cũng là duyên số, thôi bỏ qua chuyện váy áo, mọi người cùng dùng bữa với nhau nhé?”
Tề Đàn lạnh lùng đáp, “Ăn ở đâu? Bách Vị Tiên?”
Hắn ta lộ vẻ bối rối trên khuôn mặt, giả vờ tức giận, giọng điệu mang đầy sự kiêu ngạo và áp đặt.
"Cái quán xép này thực ra cũng chẳng ra gì, muốn ăn còn phải đặt trước, có điều kiện mà không biết kinh doanh, sớm muộn cũng dẹp tiệm, anh dẫn các em đi ăn hải sản ở chỗ khác, ăn cua Hoàng đế bao giờ chưa?"
Tề Đàn nở nụ cười mỉa mai.
"Hay là do anh không đặt trước nên bị đuổi ra ngoài?"
Bị vạch trần, người đàn ông biến sắc nhìn Tề Đàn với ánh mắt đầy ác ý.
"Không đặt trước thì sao chứ, có nhiều tiền là được!"
"Ba đứa con gái các cô đến đây chẳng phải là muốn kiếm chồng đại gia sao?"
"Tôi sẽ cho các cô cơ hội, chỉ cần ngủ với tôi một đêm!"
Tạ Thư Uyên buồn nôn đến mức muốn ói, vẫy tay gọi nhân viên nhà hàng, "6638, Kim Phong Ngọc Lộ, đã đặt trước rồi."
Nhân viên sau khi xác nhận, liền lịch sự mời: "Phòng ở trên lầu hai, mời ba vị."
Người đàn ông mặt biến sắc, người phụ nữ bên cạnh cảm thấy ghen tị, nói lời xúc phạm: "Cũng không biết kiếm tiền từ thằng đàn ông nào..."
Tạ Thư Uyên tức đến đỏ mặt.
Tề Đàn kéo cô ta lại, nhìn người phụ nữ, "Nếu cô rảnh thì đi khám bệnh đi, đi ngay bây giờ còn kịp."
Sau đó lại nhìn gã đàn ông: "Ấn đường của anh hóa đen, trong vòng một ngày, ắt sẽ gặp họa."
Chú thích: Ấn đường: chỉ phần nằm giữa hai lông mày.
Người phụ nữ biến sắc: “Cô dám nguyền rủa chúng tôi?”
Tề Đàn phớt lờ họ, kéo Tạ Thư Uyên và Tô Yến Yến rời đi.
Tạ Thư Uyên tò mò: "Chị Tề, sao chị lại bảo người phụ nữ kia đi khám bệnh?"
"Cuộc sống riêng tư của cô ta quá bừa bãi, mắc bệnh lây truyền, bây giờ nhập viện may ra còn có cơ hội sống, nếu chậm thêm hai ngày nữa, chắc chắn sẽ chết!" Tề Đàn giải thích.
Tạ Thư Uyên kinh ngạc há hốc miệng, rồi vội vàng che miệng lại.
Tô Yến Yến cũng rất tò mò: "Thế người đàn ông kia thì sao?"
Nhìn hai khuôn mặt tò mò như hai đứa trẻ, Tề Đàn thở dài.
“Người phụ nữ đó đang lén lút qua lại với hắn sau lưng chồng mình.”
“Sẽ sớm thôi, họ sẽ tình cờ gặp chồng của cô ta, dẫn đến một cuộc ẩu đả dữ dội, sẽ có người đổ máu.”
Tạ Thư Uyên không nén được vỗ tay, “Tuyệt vời! Ai bảo họ vu khống lung tung! Bây giờ bị gậy ông đập lưng ông!”
Nhân viên đứng gần đó cau mày.
Chỉ mới gặp nhau một lần mà có thể đoán được những gì sẽ xảy ra trong tương lai của người khác, đúng là nói bậy!
Khi đến phòng "Kim Phong Ngọc Lộ", các món ăn lần lượt được dọn ra từng món một.
Tạ Thư Uyên vì phải chuẩn bị cho ca phẫu thuật nên không thể ăn nhiều món cay nóng, nhưng những món thanh đạm khác cũng rất ngon miệng.
Tất nhiên, người hài lòng nhất vẫn là Mặc Huyên.
Ôi chao! Ngoài cá khô, còn có nhiều món ngon khác nữa!
Nó muốn ghi nhớ tên món ăn, về nhà sẽ kể cho Kỷ Mạn nghe để cô ấy nấu cho mình ăn!
Ăn xong, Tô Yến Yến nôn nóng vào thẳng chủ đề.
“Em bị mù bẩm sinh, vừa sinh ra đã bị cha mẹ ruột bỏ rơi, sau đó được cảnh sát đưa vào trại trẻ mồ côi."
"Ở đây, mẹ nuôi viện trưởng đã tận tình chăm sóc, mọi người chung sống cũng giúp đỡ lẫn nhau, cho em một tuổi thơ đẹp đẽ."
"Nhưng xã hội thật tàn nhẫn."
"Đối với những người tàn tật như em, việc tìm kiếm công việc để tự nuôi sống bản thân quả là vô cùng khó khăn."
"May mắn thay, em có Đậu Đậu, nó là chú chó dẫn đường mà tổ chức phúc lợi tặng cho em, nó rất ngoan ngoãn, giúp đỡ em rất nhiều."
"Có Đậu Đậu bên cạnh, cuộc sống của em ngày càng tốt đẹp hơn, nhưng nửa tháng trước, Đậu Đậu đột nhiên mất tích."
Tề Đàn hỏi, “Mất tích như thế nào?”
Tô Yến Yến cũng không rõ, “Như mọi ngày, Đậu Đậu sẽ luôn ngủ bên cạnh em, tuy nhiên một hôm sau khi tỉnh dậy nó đã biến mất, dù em có gọi bao nhiêu lần vẫn không nghe thấy tiếng nó.”
“Em có nhờ hàng xóm tìm giúp, nhưng hàng xóm nói Đậu Đậu không có ở trong nhà.”
“Không còn cách nào khác, em báo cảnh sát, nhưng đã nửa tháng trôi qua mà cảnh sát vẫn chưa tìm được manh mối nào.”
"Khi Thư Uyên biết chuyện, cô ấy nói rằng chị có thể tìm thấy Đậu Đậu..."
Mắt Tô Yến Yến đỏ hoe.
Cô ấy đã nghĩ, việc Đậu Đậu đột nhiên mất tích có thể đã gặp chuyện không may.
Nhưng mỗi ngày trôi qua không tìm thấy Đậu Đậu, cô ấy lại tự lừa dối bản thân rằng ngày mai sẽ tìm thấy.
Chú chó lông vàng cọ đầu vào lòng bàn tay Tô Yến Yến , lặp đi lặp lại hành động này, nhưng vẫn không thể xoa dịu được trái tim muốn an ủi chủ nhân của nó.
"Con chó ngu ngốc!" Mặc Huyên nhổ xương ra khỏi miệng, thầm cười khẩy.
Tề Đàn thở dài: "Đậu Đậu đã chết, linh hồn của nó vẫn luôn lảng vảng bên cạnh em."
Tô Yến Yến cố nén nước mắt, nhưng cuối cùng cũng tuôn trào.
Tạ Thư Uyên nhìn Tề Đàn, ánh mắt cầu xin: "Chị Tề, chị có thể cho Yến Yến chạm vào Đậu Đậu không?"
"Được." Tề Đàn gật đầu.
Ngay lập tức, linh hồn của Đậu Đậu trở nên rõ ràng, đầu của nó dụi thẳng vào lòng bàn tay Tô Yến Yến.
Đậu Đậu ngẩn người, sau đó phát ra tiếng sủa “gâu gâu” vui vẻ.
Cuối cùng cũng có thể chạm vào chủ nhân rồi! Thật vui!