Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Livestream Xem Bói: Tiểu Vương Địa Ngục Hướng Dẫn Cách Làm Người Tốt Trên Mạng

Chương 23: Màn đánh ghen của quý bà nhà giàu!

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Quý bà nhà giàu thật khổ tâm! Bị lừa dối tận hai mươi năm trời!]

[Loại đàn ông này thật đáng ghét, ăn trong bát trông ra nồi, không muốn buông tay bên nào, lại còn muốn chiếm đoạt tài sản của vợ, tính toán tham lam!]

[Không thể tin được!]

[Cô đừng mềm lòng, đưa con gái ruột về, đuổi tên khốn nạn kia ra khỏi nhà!]

[+1]

[Thằng con trai cũng đáng ghét, biết rõ từ lâu mà vẫn giấu giếm.]

[Không dám tưởng tượng, nếu để hai cha con họ đắc ý thì quý bà sẽ ra sao!]

Kết thúc cuộc gọi, Trần Khả Lan nhìn về phía Tề Đàn.

"Đại sư, trước đây Tiêu Bằng nói có việc công ty cần xử lý nên đi ra ngoài, đại sư có biết ông ta đi đâu không?"

Tề Đàn gật đầu và gửi một tin nhắn riêng có kèm địa chỉ cho Trần Khả Lan.

“Ông ấy đang đi tìm mẹ ruột của Tiêu Nhất Minh, Trần Linh Linh.”

“Tiêu Nhất Minh gặp tai nạn ô tô, hôn mê. Trần Linh Linh vô cùng lo lắng nhưng không có lý do để đi thăm.”

“Nên Tiêu Bằng đã chủ động đến gặp cô ta, tiện thể...”

Tề Đàn nói bằng một giọng khéo léo, “...an ủi.”

Nhưng sự an ủi này diễn ra trên giường!

Trần Khả Lan hiểu được, ánh mắt lo lắng.

“...Vậy con gái ruột của tôi thế nào?”

Tề Đàn thở dài: “Chồng bà và Trần Linh Linh có thể coi như những kẻ si tình, đối với họ, con cái chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, huống hồ con gái bà lại không phải con ruột của Trần Linh Linh...”

“Từ nhỏ, đứa trẻ ấy đã bị cô ta bạo hành, bữa đói bữa no, chỉ khi có mặt của Tiêu Bằng thì cô ta mới làm bộ làm tịch.”

“Nhưng con gái của bà rất mạnh mẽ và tự lập, mới 8 tuổi đã biết nấu ăn, biết tự chăm sóc bản thân.”

“Sau này lớn lên học ở trường nội trú, cũng ít về nhà, nhưng nó học cùng trường với Tiêu Nhất Minh, nên cũng thường xuyên bị Tiêu Nhất Minh bắt nạt...”

Trần Khả Lan hai tay run rẩy cả, "Nó... nó tên là Trần Hân phải không?"

Tề Đàn gật đầu.

Trần Khả Lan òa khóc nức nở, cô biết Trần Hân, cô bé là học sinh giỏi nhất trường, học hành rất chăm chỉ, hiểu chuyện và lễ phép.

Có một lần bà đi đón Tiêu Nhất minh, vì đi giày cao gót vô tình vấp phải bị trẹo chân, chính Trần Hân đã chạy đến giúp đỡ.

Nhưng sau khi biết bà là mẹ của Tiêu Nhất Minh, con bé liền thu lại nụ cười, quay người bỏ đi.

Lúc đó bà còn tưởng Trần Hân có tính cách lập dị... mà không ngờ...

"Tôi nhất định phải khiến cho đôi gian phu da^ʍ phụ kia bẽ mặt!"

Trần Khả Lan nghiến răng, bước ra khỏi biệt thự, tám vệ sĩ đeo kính râm của nhà Trần trở đã có mặt tại chỗ.

[Oaa! Tám vệ sĩ! Thật ngầu!]

[Muốn ra tận nơi xem, đại sư tốt bụng xin cho tôi biết địa điểm đi!]

[Hồi hộp quá, lần đầu tiên được xem phát trực tiếp cảnh hiện trường nɠɵạı ŧìиɧ!]

[Nhắc nhẹ quý bà nhà giàu, đừng quên lưu lại bằng chứng nhé~]

[Mấy người hào hứng gì vậy, nội dung 18+ mà xuất hiện, phòng livestream sẽ bị khóa ngay, chẳng xem được gì đâu!]

[À! Suýt quên, đại sư hãy nhanh chóng tắt livestream đi!]

Trần Khả Lan cũng nhìn thấy bình luận, lập tức vung tay ra hiệu.

"Các bạn yên tâm, đại sư là người tôi mang ơn, tôi sẽ bảo vệ sĩ cầm điện thoại tránh những hình ảnh kinh tởm bỏng mắt đó, nhất định sẽ không cho mọi người xem!"

Cư dân mạng hài lòng, họ thích xem cảnh tát vào mặt tra nam, nhưng lại không muốn phòng livestream bị khóa, như vậy là vừa đẹp.

Tề Đàn nhân lúc cũng rảnh rỗi, thích thú lén ăn một ít cá khô của Mặc Huyên, chờ xem kịch hay.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến nơi, đó là một căn hộ cao cấp.

Sau khi hạ gục những nhân viên bảo vệ cản trở, họ thuận lợi lên đến tầng sáu và bấm chuông cửa.

"Ai vậy!"

Bị cắt ngang chuyện tốt, Tiêu Bằng cau mày khó chịu mở cửa, lập tức nhận một cú tát vào mặt.

"Tiêu Bằng, hai mươi năm qua vất vả cho anh rồi!", Trần Khả Lan ánh mắt lạnh lùng, nụ cười mỉa mai.

"Sao lại là em?" Tiêu Bằng hoảng hốt ngay lập tức.

Mối quan hệ giữa nhà Tiêu và nhà Trần tuy gọi là hợp tác nhưng thực tế là nhà Tiêu cần sự giúp đỡ của nhà Trần để thoát khỏi phá sản.

Nếu không, ông ta cũng không cần phải chịu nhục nhã, che giấu cho đến tận bây giờ.

"Sao vậy, gặp tôi không vui à?"

Trần Khả Lan cười khẩy, cầm chiếc camera mà vệ sĩ chuẩn bị sẵn bước vào phòng.

Phải nói rằng, camera xịn quay nét nào ra nét ấy, chất lượng cao hơn nhiều so với điện thoại.

"A! Anh Bằng! Cứu em!"

Trần Linh Linh đang vội mặc quần áo, hoảng hốt la hét.

“Trần Khả Lan, em muốn làm gì? Buông Linh Linh ra, cô ấy vô tội!”

Bị vệ sĩ cản trở, Tiêu Bằng muốn lao tới.

Trần Khả Lan quay lại, lia camera cận cảnh vào Tiêu Bằng, sau đó đưa camera cho vệ sĩ, tóm lấy tóc tên tra nam đập mạnh đầu hắn vào tường.

“Đồ khốn! Hai mươi năm kết hôn, nɠɵạı ŧìиɧ thì cũng thôi đi, còn dám tráo con của tôi với con điếm này, hôm nay cho anh biết đẹp mặt là thế nào?”

[Quý bà ngầu quá, con yêu cô!]

[Cú đập đầu đẹp đấy! Thời đại nào rồi mà đàn ông còn không biết giữ đạo đức.]

[Nhìn ông chồng cũng chẳng ra gì, còn quấn khăn tắm, nhìn mà ngán ngẩm!]

[+1]

[Cặp đôi chó má! Đáng đời!]

“Em biết rồi?” Tiêu Bằng ngạc nhiên.

Nhưng sau bao nhiêu năm lăn lộn, hắn cũng không phải tay vừa, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và cố gắng thuyết phục Trần Khả Lan.

"Vợ à, anh sai rồi!"

"Chúng ta đã là vợ chồng hai mươi năm, em hiểu anh mà, anh chỉ phạm sai lầm mà mọi đàn ông đều có thể mắc phải thôi, sau này anh nhất định sẽ sửa đổi!"

"Hơn nữa hai nhà chúng ta còn đang hợp tác, vì công ty mà nhịn một chút được không?"

"Đừng làm cho cả hai gia đình đều bẽ mặt!"

Trần Khả Lan thất vọng lắc đầu.

Tưởng rằng Tiêu Bằng chỉ là một tên đàn ông không ra gì, giờ đây nhìn lại, còn không bằng một cục phân chó ven đường.

Trần Khả Lan cười khẩy.

"Vẫn còn nghĩ đến chuyện hợp tác à?"

"Từ lúc anh đánh tráo con gái tôi, mối quan hệ hợp tác giữa nhà Trần và nhà Tiêu đã chấm dứt!"

"Bây giờ, anh nên nghĩ cách tìm luật sư để bào chữa với cảnh sát đi là vừa."

Tiêu Bằng trợn mắt, không thế tin nổi.

“Em báo cảnh sát rồi à? Chỉ là một vài hiểu lầm nhỏ, anh xin lỗi không được sao? Em cần gì phải hủy hoại anh, hủy hoại nhà họ Tiêu?”

Trần Khả Lan buông tay, như thể vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu, ghê tởm, dùng lực hất mạnh.

"Kẻ hủy hoại nhà họ Tiêu chính là ông đó! Tự lo cho bản thân mình đi!"

Nói xong, Trần Khả Lan dẫn theo tám vệ sĩ hiên ngang rời đi.

Trần Linh Linh không cam tâm, gào thét về phía bóng lưng Trần Khả Lan.

"Tôi và anh Bằng yêu nhau, Trần Khả Lan, cô mới chính là kẻ thứ ba!"

Trần Khả Lan không quay đầu lại.

Việc tranh cãi ai là kẻ thứ ba hoàn toàn vô nghĩa, bà ấy không cầm súng dí vào đầu Tiêu Bằng ép buộc hắn kết hôn với mình.

Kẻ có lỗi nhất trong chuyện này chính là Tiêu Bằng, coi hôn nhân như trò đùa, dây dưa không rõ ràng với cả hai bên.

Có lẽ ngay từ đầu, bà ta và Trần Linh Linh đều là nạn nhân.

Nhưng Trần Linh Linh sau khi biết rõ sự thật lại che giấu không nói mà còn đối xử tệ bạc với Trần Hân, như vậy cũng được xem là đồng phạm với Tiêu Bằng.

[Phải khóa miệng ả hồ ly lại chứ quý bà!]

[Thực ra Trần Linh Linh cũng đáng thương nhưng cũng đáng ghét vì đã bạo hành với con gái của quý bà!]

[Quý bà nhà giàu, nhất định phải cho bọn họ một bài học!]

[Tìm thấy rồi! Nhà họ Trần của quý bà đây là một gia tộc lâu đời ở Nam Thành, có bề dày lịch sử và tiềm lực mạnh. Ngược lại, nhà họ Tiêu ban đầu chỉ là một công ty nhỏ, nhờ vào nhà họ Trần mới có được vị thế như ngày nay, đúng là tham lam vô độ, rắn mà đòi nuốt voi!]

[Đúng là sói đội lốt cừu!]

[Chị em sau này lấy chồng phải sáng mắt, gặp phải loại tra nam như vậy thà không lấy còn hơn!]
« Chương TrướcChương Tiếp »