[Eo ôi kinh tởm! Nghe mắc ói!]
[Nghe bà ta nói cứ như là người tốt ấy nhỉ! Cái này người ta gọi là "lời nói như mật ong mà hành động như ong đốt!"]
[Haha! Tầng trên nói hay lắm, cười chết tôi!]
[Tôi rút ra một kết luận như này: Cả nhà họ Chu đều bị điên, trừ Tề đại sư!]
[Nhà họ Chu đã gây tổn thất tinh thần cho tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!]
[Người cần báo cảnh sát là Tề đại sư đáng thương của chúng ta!]
“Nghĩ lại tôi cũng thấy thương cho Chu Tư Tư, rõ ràng cha mẹ nuôi và anh trai nuôi đều có thể cứu cô ấy, nhưng lại nhẫn tâm từ chối không muốn cứu người.” Tề Đàn chế giễu.
La Tuyết Bình tức giận: “Gì mà không muốn cứu người?”
Tề Đàn nói: “Tôi và các người cùng chung dòng máu, nếu nói tôi có thể hiến thận cho cô ấy, thì tại sao các người lại không thể?”
“Chúng ta là cha mẹ ruột của con đấy! Con thật nhẫn tâm!” Chu Vĩ Chí tức giận.
“Các người muốn tôi hiến thận cho con gái nuôi, tôi phải ngoan ngoãn nghe theo, còn tôi bảo các người hiến thận thì là kẻ nhẫn tâm à?”
Vợ chồng Chu Vĩ Chí và Chu Cảnh Hồng đều sững sờ.
Đây là lần đầu tiên họ đối mặt trực tiếp với sự ích kỷ của chính mình, lại còn trước sự chứng kiến của nhiều người, bị chính con gái, em gái ruột mà họ ghét bỏ phơi bày.
Vì không giữ được thể diện, Chu Vĩ Chí gầm lên: “Tề Đàn, đừng tưởng rằng livestream là có thể chống đối lại được nhà họ Chu! Chỉ cần một câu nói của ta cũng đủ khiến con ở Giang Thành không thể nào tồn tại được, con tin không?”
“Vậy thì ông cứ thử xem!”
Tề Đàn mỉa mai sau đó ngắt kết nối, đồng thời cũng chặn ba tài khoản của người nhà họ Chu.
Cô vuốt ve mái tóc, nói bằng giọng điều đầy ẩn ý.
“Dù sao cũng là thân nhân ruột thịt, tôi muốn nhắc nhở các người một câu.”
“Hãy kiểm tra người giúp việc họ Mã của nhà các người, bà ta không chỉ rất thương Chu Tư Tư, mà còn có vài nét giống cô ấy về ngoại hình nữa!”
[Sốc thật sự! Tôi hiểu rồi nha!]
[Là một người đọc tiểu thuyết lâu năm, tôi dám khẳng định, người họ Mã này hoặc là thân nhân của tiểu thư giả, hoặc là đồng phạm đã đánh tráo tiểu thư thật là Tề đại sư của chúng ta!]
[Chị gái ơi, em cũng nghĩ như vậy!]
[Tôi muốn xem biểu cảm của nhà họ Chu ra sao khi nghe tin này!]
[Mọi người còn nhớ là mình đang xem livestream bói toán không vậy?]
[Xem livestream gì nữa, fan của lão Vương đang ‘đấu võ mồm’ nhau trên Weibo kìa!]
[Thật hả? Để tôi vào xem thử!]
Tề Đàn quay lại chủ để chính.
“Yên tâm, sớm muộn gì các bạn cũng được ăn dưa nhà họ Chu, bây giờ, chúng ta tiếp tục xem bói nhé!"
Sau đó cô tung ra một chiếc túi may mắn, trong nháy mắt đã bị giật lấy.
Một người đàn ông mặt mày uể oải xin kết nối.
Sau khi màn hình hiển thị "Thần Tài giáng lâm", anh ta háo hức hỏi:
"Nghe nói đại sư có thể khiến người ta nhìn thấy ma?"
[Lần đầu tiên nghe thấy có người yêu cầu như vậy!]
[Chú ơi, chú chưa xem video của đại sư sao? Nhìn thấy ma có gì hay, muốn tránh xa còn không kịp!]
[Đại sư! Hãy đáp ứng chú ấy đi ạ!]
[Chờ chút, tôi sợ quá, để tôi gọi bạn cùng phòng sang đây!]
[Đều là diễn theo kịch bản có sẵn thôi mà, có gì đáng sợ chứ?]
[Giả quá, để tôi xem mấy người diễn ra sao!]
Tề Đàn gật đầu.
“Tôi có thể giúp anh nhìn thấy ma, nhưng không phải tất cả ma đều lảng vảng ở dương gian.”
“Nếu họ chỉ đơn giản là ở địa phủ thì còn dễ nói, chỉ cần gọi tên là có thể gặp.”
“Nhưng nếu họ đã luân hồi chuyển kiếp, hoặc hồn phi phách lạc, thì tôi e rằng tôi không thể giúp được gì.”
Dù sao cô ấy cũng chỉ là mới là một tiểu Diêm Vương, tuy mạnh hơn Quỷ Vương nhưng vẫn chưa đạt đến cấp độ của Thần.
Người đàn ông vội vàng lắc đầu, “Không sao, đại sư... cố gắng hết sức là được.”
Sau khi bình tĩnh lại một chút, người đàn ông kể lại câu chuyện của mình.
“Tôi tên là Hứa Hưng Đức, là một nhân viên bán nhà đất.”
“Như mọi người cũng biết, bán nhà đất có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng để kiếm được khách hàng cũng không dễ dàng gì. Vì vậy, tôi hầu như ngày nào cũng phải đi nhậu nhẹt với khách hàng và thường xuyên về nhà lúc nửa đêm.”
“May mắn thay, vợ tôi rất thấu hiểu cho tôi, một mình vất vả chăm sóc con cái mà không một lời phàn nàn.”
“Nhưng tôi thật là một kẻ tồi tệ!”
Hứa Hưng Đức hai mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn trào.
“Cách đây một năm, tôi về nhà trong tình trạng mơ màng, vô tình ném điếu thuốc đang cháy lên giường rồi quên bẵng đi chuyện đó mà đi tắm.”
“Khi tôi phát hiện ra thì... đã quá muộn!”
“Cả vợ và con gái năm tuổi của tôi đều đã bị thiêu chết!”
“Tôi hận bản thân mình tại sao lại hút điếu thuốc đó, tại sao lại được lính cứu hỏa cứu sống, tại sao không cùng ra đi với họ...”
[Tôi hiểu tại sao anh ấy muốn nhìn thấy ma rồi.]
[Tai nạn luôn bất ngờ ập đến, hãy trân trọng những người đang ở bên cạnh các bạn nhé!]
[Đôi khi người còn sống mới là người đau khổ nhất.]
[Mặc dù anh ấy không cố ý, nhưng ngộ sát cũng phải chịu trách nhiệm tương ứng.]
[Hóng xem kịch bản tiếp theo sẽ là gì!]
Kể từ khi vợ mất, Hứa Hưng Đức luôn chìm đắm trong hối hận.
Mặc dù tòa tuyên án anh vô tội vì chỉ là ngộ sát và cho hưởng án treo nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho bản thân.
Anh nghỉ việc, đóng cửa nhốt mình trong căn nhà cũ và tự tra tấn bản thân mình.
Mỗi đêm, anh lại mơ thấy vợ con, họ trách móc anh tại sao lại đốt nhà? Nói anh không xứng đáng là chồng, là cha!
Anh bất lực nhìn vợ con quằn quại trong biển lửa, những vệt tay đỏ thẫm in đầy trên tường, anh bừng tỉnh trong tiếng gào thét thảm thiết của vợ con.
Không thể chịu đựng được sự dày vò của nội tâm, anh toan tính tự tử, nhưng vô tình biết đến kênh livestream của Tề Đàn.
Cô có thể giúp người khác nhìn thấy những ma nên anh đã nhen nhóm hy vọng.
Nếu có thể gặp lại vợ con trước khi chết, anh sẽ không còn gì hối tiếc.
"Vậy nên những hồn ma anh muốn gặp là vợ và con gái anh?" Tề Đàn hỏi.
Hứa Hưng Đức gật đầu, "Đúng vậy."
Tề Đàn nhìn vào bên cạnh Hứa Hưng Đức, nói: "Như ý anh muốn."
Ngay lập tức, hai hồn ma mẹ con hiện ra, Kỷ Mạn cũng đứng bên cạnh họ, chờ Hứa Hưng Đức hồi tưởng xong chuyện cũ rồi sẽ mang hai mẹ con đi.
"An An, thực sự là con sao?"
Hứa Hưng Đức hai tay run rẩy, nước mắt nhòe nhoẹt, khiến anh không dám tin.
"Cha ơi!" An An vội vàng lao vào lòng Hứa Hưng Đức.
Cuối cùng nó cũng gặp được cha nó rồi!
Hứa Hưng Đức bật khóc nức nở.
Anh ôm chặt con gái dù không cảm nhận được chút hơi ấm nào, chỉ toàn là sự lạnh lẽo.
Trịnh Như bước lên, xót xa vuốt ve khuôn mặt Hứa Hưng Đức, trong mắt lộ vẻ trách móc.
"Lần nào cũng phải theo sau nhắc nhở anh mới chịu nghe, tự làm mình bẩn thỉu thế này thật xấu xí!"
[Cho hỏi hiệu ứng đặc biệt này lấy ở đâu vậy?]
[Hiệu ứng đặc biệt gì? Ma thật đó cha!]
[Tầng trên không cần nói nữa, chỉ có những người trải qua rồi mới chịu thừa nhận!]
[Vụ cháy này khá lớn từng gây xôn xao dư luận và lên hot search một năm trước. Không tin thì tự đi mà xem!]
[Liên kết video vụ cháy]
[Tôi đã khóc khi thấy họ đoàn tụ.]
[Đừng lo, chỉ cần bạn ở trong livestream của đại sư thì đây không phải là con ma đầu tiên bạn nhìn thấy, càng không phải là con ma cuối cùng.]