“Ưʍ...Thẩm Huệ...A”, nghe thấy tiếng vợ gọi, ý thức mơ màng của Tô Kính có chút tỉnh lại, theo bản năng giãy giụa.
Tề Đàn nhếch môi, “Tìm thấy rồi!”
Ngay sau đó, linh hồn của Tô Kính bị một bàn tay lớn túm lấy, trong nháy mắt bị kéo về lại cơ thể.
“Chồng ơi!”
Thấy Tô Kính tỉnh lại, Thẩm Huệ Anh mừng rỡ đến rơi nước mắt, ôm chầm lấy anh.
Tô Kính vẻ mặt có chút mông lung, “Vợ, sao anh lại ở bệnh viện?”
Thẩm Huệ Anh ngạc nhiên, “Anh bị tai nạn xe, hồn lìa khỏi xác bị thất lạc, anh không nhớ gì sao?”
Tô Kính tưởng Thẩm Huệ Anh đang đùa, “Em nói bậy bạ gì vậy, tai nạn xe gì chứ?”
Thẩm Huệ Anh nhìn sang Tề Đàn, hy vọng nhận được lời giải thích từ cô.
Tề Đàn nhìn ra ngoài cho đến khi Mèo Đen biến mất qua ô cửa sổ, mới nói:
"Linh hồn của chồng cô đã bị bắt và giam giữ. Thủ đoạn bắt giữ của đối phương quá tàn bạo khiến chồng cô bị ảnh hưởng mất đi ký ức lúc đó, tuy nhiên về sau sẽ không có bất kỳ rắc rối gì nữa."
Lưu Vinh há hốc miệng, "Giam giữ? Vậy tại sao tôi lại không sao?"
"Có lẽ vì tử vi của anh tương đối bình thường."
[Hahaha, bình thường cái gì chứ! Gặp phải loại chuyện này mà bình thường à.]
[Đại sư đáng yêu thật, cứ nói thẳng ra là tử vi anh ta không có gì đặc biệt nên người ta không thèm bắt là được!]
[Chỉ có mình tôi tò mò ai bắt anh ta thôi à?]
[Tò mò +1]
[Bị bắt cũng không phải chuyện tốt đâu nhỉ, nếu không gặp được đại sư thì Tô Kính này toi đời rồi!]
Thẩm Huệ Anh mặt đầy lo lắng: “Nếu chồng tôi lại bị bắt đi lần nữa thì sao?”
Tề Đàn suy nghĩ một lát, “Hai ngày nữa tôi sẽ vẽ một bùa bình an và nhờ người mang đến để chồng cô mang theo bên mình. Sau này nếu gặp trường hợp tương tự, bùa bình an sẽ nhắc nhở, tôi cũng sẽ cảm nhận được.”
Thẩm Huệ Anh sáng mắt lên, “Đại sư... một bùa có lẽ không đủ, cha mẹ tôi, cha mẹ chồng tôi... ít nhất cũng phải tám bùa!”
Lưu Vinh cũng tranh thủ cơ hội, “Đại sư, tôi cũng muốn bốn bùa.”
Cư dân mạng không chịu thua kém.
[Em em em, em cũng muốn! Đại sư nhìn em này!]
[Tôi không tham lam, một bùa là đủ!]
[Huhuhu, tôi vừa mới chia tay, ước gì có bùa bình an để chữa lành con tim!]
[Tầng trên điêu vừa thôi!]
Tô Diễm cũng đang xem livestream, liên tục donate ‘Thần Tài’ cho Tề Đàn.
[Chị Tề, em cũng muốn!]
Tề Đàn hiếm khi cảm thấy nhức đầu như vậy.
"Thôi được rồi, hai ngày nữa tôi sẽ nhờ người làm một đường link, bùa chú có hạn, ai nhanh tay sẽ có, vậy thôi!"
Nói xong, Tề Đàn vội vã bước ra khỏi phòng bệnh, nhưng lại đυ.ng phải cảnh sát đang đi tới.
Bác sĩ điều trị của Tô Kính chỉ vào Tề Đàn hét lớn, "Cảnh sát ơi! Chính là cô ta đang truyền bá mê tín ở đây!"
Tề Đàn: "..."
Trần Hoa: "..."
"Thật trùng hợp, cô có thời gian đến đồn cảnh sát một chút không?", im lặng một lúc, Trần Hoa chủ động chào hỏi.
Tề Đàn gật đầu, bản thân cô cũng định livestream xong sẽ đến đồn cảnh sát một chuyến, giờ có thể đi chung để tiết kiệm tiền taxi, cũng khá tốt.
“Có việc đột xuất, hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai.”
Sau khi chào mọi người, Tề Đàn tắt livestream, cộng đồng mạng ồ lên náo loạn vì vẫn còn muốn tiếp tục ăn dưa.
***
Mười phút trước.
Trong một căn phòng kỳ lạ bày đầy chum sành, một chiếc chum đột nhiên rung lắc dữ dội.
Thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế xếp vội vàng tỉnh dậy, vừa vặn nhìn thấy chiếc chum vỡ vụn, một bàn tay to lớn lấy đi linh hồn bên trong.
Sức mạnh to lớn và nỗi sợ hãi khiến anh ta không dám thở mạnh.
Cho đến khi bàn tay to lớn đi xa, anh ta mới lăn lóc bò sang phòng bên cạnh.
"Sư phụ! Không ổn rồi! Một cái chum đựng hồn bị vỡ, linh hồn bên trong đã bị mang đi!"
Người đàn ông trung niên đang ngồi thiền lập tức đứng dậy, sắc mặt nghiêm trọng.
"Nhanh chóng đóng gói những cái chum khác, chúng ta phải đi ngay!"
Thanh niên vâng lời quay trở lại, còn người đàn ông trung niên vẫn đứng yên một chỗ lẩm bẩm.
"Sức mạnh linh hồn hóa thành thực thể, còn mang theo âm khí nồng nặc, chẳng lẽ là Quỷ Vương xuất thế? Dù thế nào đi nữa, vẫn nên rời khỏi đây trước..."
Khi bàn tay to lớn xuất hiện, đừng nói là thanh niên kia, đến ông ta suýt nữa cũng sợ chết khϊếp!
May mắn thay, mục tiêu của đối phương là linh hồn sống, bây giờ chạy trốn vẫn còn kịp!
Hai người vừa rời đi, Mèo Đen đã xuất hiện trong căn phòng bừa bộn.
"Chậc, đến muộn một bước."
Nó bĩu môi khó chịu nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy chiếc chum đựng hồn bị vỡ vụn và một lá bùa vàng cháy dở, nó dứt khoát mang cả hai thứ về.
***
Tại đồn cảnh sát.
Tề Đàn đã thuật lại quá trình cô suy luận ra việc Lê Chiêu Đế bóp chết cháu gái ruột và Trương Kiến Long sát hại vợ để lừa tiền bảo hiểm dựa trên các yếu tố tổng hợp như tướng mạo, tử vi.
Trần Hoa chưa kịp nói gì, một tên cảnh sát trẻ tuổi đã không nhịn được cười khẩy.
"Cái gì mà bói toán tìm người? Đã ở đồn cảnh sát rồi mà còn truyền bá mê tín dị đoan à!"
Tề Đàn nhướng mày, "Nếu không phải do tôi bói ra, anh nghĩ tôi biết được mấy chuyện đó bằng cách nào?"
Tên cảnh sát trẻ khinh miệt hừ một tiếng, "Còn cần phải nói à? Không phải hung thủ ra thì cũng là đồng phạm!"
Trần Hoa thực sự không thể nhìn nổi nữa, "Du Bảo, cậu ra ngoài trước đi, chuyện của cô Tề sau này do tôi phụ trách!"
Du Bảo thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng anh ta tin tưởng vào vị cảnh sát già Trần Hoa, quay người bước ra ngoài.
Trần Hoa cười bất đắc dĩ, “Cô Tề đừng chê cười, cậu ấy là lính mới, ít hiểu biết, còn phải học hỏi thêm.”
Sau khi xã giao qua loa, ông ấy đi vào vấn đề chính.
"Nghiêm túc mà nói, cô Tề thuộc phạm vi quản lý của bộ phận đặc biệt, nhưng bộ phận đặc biệt đang thiếu nhân lực, chưa được thành lập ở Giang Thành, nên chỉ có thể cử tôi đến hỏi han."
"Xin hỏi cô Tề có giấy chứng nhận không?"
Tề Đàn hỏi lại, "Giấy chứng nhận gì?"
Trần Hoa giải thích, "Hiện nay nguồn nhân lực của bộ phận đặc biệt ở nước ta cơ bản chia thành hai phần."
"Một phần là truyền thừa có tổ chức, chẳng hạn như con cháu xuất thân từ gia đình có truyền thống về huyền học, hay đệ tử Đạo giáo, v.v., Phần khác là những người có duyên may vô tình đi theo con đường huyền học."
“Nhưng bất kể là người nào cũng đều phải trải qua kỳ thi tuyển chọn của bộ phận đặc biệt, sau khi nhận được giấy chứng nhận tư cách về huyền học, mới có thể được nhận vào bộ phận đặc biệt hoặc làm việc trong các ngành nghề liên quan đến huyền học.”
Tề Đàn hiểu ra, có nghĩa là, nếu cô muốn livestream bói toán thì cần có sự đồng ý của bộ phận đặc biệt.
Nhưng cô là Tiểu Vương của địa phủ, bói toán mà còn cần người khác đồng ý sao, đùa à?
Tề Đàn trực tiếp nói: "Vậy tôi không thuộc loại nào cả."
"Hả?" Trần Hoa nghi ngờ.
Tề Đàn trực tiếp gọi Kỷ Mạn đến.
"Đại sư, lần này câu hồn ở đâu?" Kỷ Mạn tưởng Tề Đàn giao nhiệm vụ mới nên đã đến.
Tề Đàn lắc đầu, vung tay một cái, triệu hồi linh hồn của Tiểu Tiểu và bà chủ tiệm gốm từ lệnh bài của Kỷ Mạn trước sự ngỡ ngàng của Trần Hoa
Âm khí ngày càng nặng nề, âm u. Bỗng nhiên, từ hư không xuất hiện một cánh cửa cổ kính.
Mèo Đen tình cờ xong việc quay trở về, nhìn thấy cảnh này bèn thắc mắc: "Mở cửa Địa Ngục làm gì?"
Địa Ngục!!! Trần Hoa không thể ngồi yên được nữa, đang định hỏi thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, hai bóng người đen trắng xuất hiện.
"Ồ, sao đông thế, chào mọi người!"
Bạch Vô Thường tươi cười chào hỏi, nhìn thấy Mèo Đen liền chớp lấy vuốt ve.
"Mèo con gầy đi một chút rồi, đi theo tiểu Diêm Vương chắc ngươi khổ sở lắm nhỉ?" Bạch Vô Thường nhìn Mèo Đen bằng ánh mắt thương cảm.
Mèo Đen dựng đứng hết lông, cào cho Bạch Vô Thường mấy cái mới thoát ra được, sau đó biến thành hình người.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, ta có tên! Ta tên Mặc Huyên!", Mặc Huyên nhe răng giận dữ nhìn Bạch Vô Thường.
Ngược lại thì Hắc Vô Thường trầm tĩnh hơn, thấy vậy bèn lạnh lùng ngăn cản.
"Thôi đi, đừng náo loạn nữa."
Hắn cúi người chào Tề Đàn: "Tiểu Diêm Vương đại nhân, ngài có gì sai khiến?" Tề Đàn nhìn sang Trần Hoa.
Vừa hay Trần Hoa cũng vì tên gọi "Tiểu Diêm Vương" mà chuyển hướng ánh mắt khiến hai người nhìn nhau.
"Như cảnh sát Trần đã thấy, bộ phận đặc biệt ở nhân gian không thể quản lý được tôi." Tề Đàn bình thản nói.