Chương 34: Trả Thù Tên Cặn Bã

[Chồng cô nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân, lại còn hại cô sảy thai hai lần, cô nhất định không được đem 4 vàng 1 kim với 100.000 tệ kia trả lại cho bọn chúng, nếu không bọn chúng cũng hời quá đấy.]

[Lầu trên nói đúng đấy, đừng có mềm lòng rồi đem trả lại hết cho bọn nó.]

……

Đường Đậu Đậu lúc này đã ngồi trên một chiếc taxi, cô đọc những dòng bình luận trên màn hình, cảm kích nói: “Cảm ơn mọi người! Mọi người cứ yên tâm đi, tôi sẽ không mềm lòng một lần nào nữa đâu, trang sức với tiền tôi cũng không có ý định trả lại cho họ. Hơn nữa 100.000 tệ kia vốn cũng đã chi tiêu hết cho cái nhà đó rồi.”

“Diệp tiên nữ, lần này tôi có thuận lợi ly hôn không? Tương lai liệu còn có thể gặp được một người đàn ông tốt nữa không? Tôi sẽ có đứa con của riêng mình chứ?” Đường Đậu Đậu liền một lúc đặt ra 3 câu hỏi.

Đồng thời cô lại tặng thêm một Nữ Thần Giáng Lâm.

Từ trước tới giờ cô vẫn luôn hy vọng mình sẽ có một đứa con do chính mình sinh ra, nhất là có thể sinh được một cô con gái thì càng tốt. Thế nhưng kết hôn lâu như vậy, có thai hai lần đều không thể giữ được, cô vẫn luôn tưởng rằng vấn đề là do mình, thậm chí cô còn uống không biết bao nhiêu là thuốc nam thuốc bắc. Ai ngờ đến tận hôm nay cô mới biết, người có vấn đề không phải là mình.

Diệp Linh nói: “Chị ly hôn phải thật nhanh chóng, nếu để kéo dài thì đối phương sẽ không đồng ý ly hôn nữa. Khoảng 3 tháng sau chị sẽ gặp được duyên trời định của mình, vào mùa Thu sang năm, chị sẽ sinh hạ được một cặp long phụng thai.”

“Thật sao?” Đường Đậu Đậu nghe Diệp Linh nói mình sẽ sinh được một cặp long phụng thai, cô mừng rỡ đến rơi cả nước mắt.

“Thật.”

“Cuộc sống sau này của chị sẽ luôn thuận buồn xuôi gió.”

“Cảm ơn Diệp tiên nữ, cảm ơn cô rất rất nhiều.” Đường Đậu Đậu vừa cười vừa lau nước mắt. Cuộc sống khổ cực cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, thì ra, rời xa người sai trái, thì cuộc đời cũng sẽ trở nên tươi đẹp hơn.

Đường Đậu Đậu tặng một Lễ Hội.

Cô nói: “Diệp tiên nữ, bây giờ tôi cũng không có nhiều tiền. Đợi đến mùa Thu năm sau, sau khi sinh hạ được cặp long phụng thai, tôi nhất định sẽ tặng cô một bao lì xì siêu to.”

“Vâng, chúc chị cuộc đời sau này sẽ luôn hạnh phúc vui vẻ!”

“Cảm ơn cô!”

(Lý gia - kết)

Sau khi ngắt kết nối với phòng live, Đường Đậu Đậu nhận được một tin nhắn đến từ Diệp Linh. Ý nhắc nhở cô nếu muốn có thể nhanh chóng ly hôn, thì có thể đi tìm Kiều Kiều.

Ngay lập tức, Đường Đậu Đậu đã hiểu ý của Diệp Linh.

Ngày hôm sau, thông qua người quen, cô đã hỏi được địa chỉ nhà Trần Kiều Kiều.

Ngay lập tức, khoảng tầm 9h sáng ngày hôm ấy, cô mang theo một thùng sữa tới thăm Trần Kiều Kiều.

Người mở cửa cho cô là mẹ Trần, mẹ Trần không biết cô, hỏi: “Xin hỏi, cô là?”

Đường Đậu Đậu đưa thùng sữa trong tay cho mẹ Trần, ngọt ngào nói: “Cháu là bạn hồi xưa của Kiều Kiều, lần này đặc biệt tới thăm cô ấy.”

Mẹ Trần nghe xong thì vui vẻ mở cửa cho cô.

“Kiều Kiều bây giờ thế nào ạ?”

Mẹ Trần cười nói: “Đỡ nhiều rồi, suốt bao nhiêu năm, con bé cũng xem như đã dần dần bước ra được rồi, chỉ có điều tính cách cũng không còn được vui vẻ như ngày xưa nữa. Kiều Kiều bây giờ cũng chẳng có bạn bè gì, cháu có thể tới thăm, bác thật sự rất vui.”

“Kiều Kiều ở trong phòng đấy, cháu vào nói chuyện với nó đi.”

“Vâng.”

Đường Đậu Đậu gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào.

Lúc Trần Kiều Kiều nhìn thấy cô, trên gương mặt xinh đẹp của cô không khỏi xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Đường…Đậu Đậu?” Cô không thể ngờ rằng, có một ngày, vợ của người đó lại tới tìm cô.

“Xin chào, Kiều Kiều.” Đường Đậu Đậu mỉm cười nói.

Cũng không biết Trần Kiều Kiều đã nghĩ đến điều gì, trên gương mặt của cô thoáng hiện vẻ đau khổ: “Cô tới đây để cười tôi sao?”

Năm xưa, khi phá thai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô mất đi khả năng sinh đẻ, Lý Vũ liền dứt khoát vứt bỏ cô. Sau đó anh ta liền lập tức kết hôn với Đường Đậu Đậu.

“Không, cô đừng hiểu nhầm.” Đường Đậu Đậu cười khổ nói: “Tôi sắp ly hôn với anh ta rồi.”

Trần Kiều Kiều kinh ngạc: “Tại sao?”

“Anh ta nɠɵạı ŧìиɧ?”

Đường Đậu Đậu lắc đầu: “Đúng là anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng cũng không hẳn là nguyên nhân này.” Sau đó cô lấy điện thoại ra, đem video mà một cư dân mạng đã quay màn hình buổi live tối hôm qua lại cho Trần Kiều Kiều xem.

Trần Kiều Kiều xem xong, cô không nhịn được ôm bụng cười lớn, cười mãi, cười mãi, nước mắt cô cũng tuôn trào: “Hahahaha! Không ngờ tên cặn bã này cũng có ngày hôm nay, thật sự khiến con người ta cảm thấy hả lòng hả dạ lắm.”

Trong phòng khách, mẹ Trần nghe được tiếng cười sảng khoái của con gái mình từ trong phòng truyền ra, bà cũng rơi những giọt nước mắt an lòng.

6 năm rồi, đây là lần đầu tiên con gái vui vẻ đến vậy.

Cười một trận xong, Trần Kiều Kiều lau đi những giọt nước mắt, cô nắm chặt tay Đường Đậu Đậu nói: “Cảm ơn cô đã đến đây nói cho tôi biết những điều này, nếu không cả đời này tôi e là sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh của cái tên cặn bã đó cả đời mất.”

“Cô nói đi, muốn tôi làm gì?”

Trần Kiều Kiều cũng đã đoán được ý đồ của Đường Đậu Đậu.

Đường Đậu Đậu nói: “Tôi muốn cô giả vờ đồng ý kết hôn với anh ta, đồng thời yêu cầu anh ta phải nhanh chóng ly hôn.”

Trần Kiều Kiều gật đầu: “Được.”

Đây cũng là một cách hay để cô trả thù tên cặn bã này.

Sau khi Đường Đậu Đậu ra về, Lý Vũ cũng rất nhanh chóng liên hệ được với Trần Kiều Kiều.

Lý Vũ mới đầu còn lo sợ Trần Kiều Kiều vẫn còn oán hận mình, không ngờ rằng, sau khi nghe điện thoại, Trần Kiều Kiều liền lập tức mừng rỡ đến phát khóc. Suốt nửa tiếng đồng hồ cô ấy chỉ nói những lời biểu đạt nỗi nhớ nhung của mình với hắn.

Lý Vũ liền thấy yên lòng. Xem ra cô ta còn yêu mù quáng hơn, dễ lừa hơn cả Đường Đậu Đậu nữa.

Hắn nói với Trần Kiều Kiều, tuy rằng kết hôn với Đường Đậu Đậu 6 năm, nhưng không hề có một chút tình cảm nào cả, gần đây hai người đang chuẩn bị ly hôn. Hắn còn nói rằng không thể quên được Trần Kiều Kiều, muốn được gặp lại cô một lần nữa.

Trần Kiều Kiều lập tức đồng ý.

Tối ngày hôm sau, Lý Vũ hẹn Trần Kiều Kiều ra ngoài. Hai người cùng đi xem phim, dạo công viên.

Đến lúc sắp phải chia tay, Lý Vũ liền quỳ một đầu gối xuống, móc một chiếc nhẫn ra, cầu hôn với Trần Kiều Kiều.

Trần Kiều Kiều giả bộ rơi những giọt nước mắt cảm động, nói: “Em đồng ý.”

Lý Vũ sau khi đeo nhẫn cho cô liền ôm cô vào trong lòng, nói những lời ngon ngọt: “Mãi cho đến giây phút này anh mới biết được, thì ra người mà anh yêu nhất chính là em.”

Trần Kiều Kiều nghe mà mắc ói, nhưng vẻ ngoài cô vẫn tỏ ra rất hạnh phúc: “Nhưng mà, em không thể sinh con được nữa.”

“Không quan trọng, anh chỉ cần có thể cùng em sống đến đầu bạc răng long là được. Em không thể sinh con, vậy chúng ta có thể nhận nuôi lấy một đứa.”

Cái tên này rõ ràng không thể sinh đẻ được nữa, thế nhưng lại cắn chặt răng không nhắc đến một lời nào. Nếu không phải hôm qua Đường Đậu Đậu đã nói tất cả cho cô biết, thì hôm nay rất có thể cô đã rơi vào bẫy của bọn họ rồi, có khi lúc này còn cảm kích hắn không ngừng ấy chứ.

“Nếu anh đã nghĩ như vậy, vậy thì hãy nhanh chóng ly hôn với Đường Đậu Đậu đi, mẹ em hai hôm tới cũng chuẩn bị đưa em đi xem mắt với người ta.”

Nghe thấy thế, Lý Vũ có chút nôn nóng.

“Em yên tâm, ngày mai anh sẽ làm thủ tục ly hôn với Đường Đậu Đậu.”

“Ừm.” Thấy hắn lọt bẫy, Trần Kiều Kiều mỉm cười.

Khi cả nhà Lý Vũ biết được Trần Kiều Kiều đã đồng ý kết hôn, bọn họ vui mừng khôn xiết. Vì để có thể nhanh chóng ly hôn với Đường Đậu Đậu, trang sức với tiền bọn họ cũng không cần nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Vũ với Đường Đậu Đậu đều có mặt ở cục dân chính để làm thủ tục ly hôn. Khi cầm được cuốn sổ nhỏ trong tay, cả người Đường Đậu Đậu đều nhẹ nhõm hẳn đi, cô cứ như vừa được trùng sinh vậy.

Vừa rời khỏi cục dân chính, Lý Vũ liền vội vã gọi điện thoại cho Trần Kiều Kiều để thông báo tin vui này, thế nhưng lúc này, hắn có gọi thế nào cũng không thể nào gọi được.