Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Livestream Sinh Tồn Hoang Dã, Tôi Nổi Tiếng Trên Toàn Tinh Tế

Chương 96: Cách thức vụng về

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không để Kha Kích có nhiều thời gian suy tư nghiền ngẫm, một tiếng động mạnh như thứ gì bị vật ngã xuống đất từ trong hang vang ra.

Kha Kích lập tức vọt vào trong, thấy Lục Lệ Nhiên co mình, nhắm chặt mắt, thân trên trần trụi ngã trên nền đất băng tuyết.

“…”

Kha Kích chửi thề một câu, vội vàng chạy tới.

Hắn kiểm tra lại tình trạng của Lục Lệ Nhiên, vết thương chưa được băng bó hoàn toàn, thảo dược bị nhồi vào vết thương một cách thô bạo, khó trách đối phương đau đớn đến ngất đi.

Kha Kích hít một hơi thật sâu, thay đổi đánh giá về Lục Lệ Nhiên - một Alpha không biết tự chăm sóc bản thân.

Thậm chí Kha Kích còn nghi ngờ rằng Lục Lệ Nhiên còn ẩn giấu khuynh hướng tự hại.

Kha Kích lắc đầu, quẳng cái ý nghĩ kỳ quặc đó đi, tiếp tục băng bó vết thương gần xương sườn của Lục Lệ Nhiên.

Hắn dùng dao cắt một mảnh vải từ áo mình, loại này mềm và thoáng khí hơn, xé một miếng làm băng gạc, băng bó kỹ càng vết thương.

Kha Kích kéo áo dù của Lục Lệ Nhiên xuống, ngón tay vô tình chạm vào ngực đối phương, Lục Lệ Nhiên dù đang mê man vẫn nhạy cảm run rẩy.

Kha Kích hơi dừng lại, khuôn mặt hơi ngượng, vội vàng kéo áo xuống, không dám nhìn thẳng, đặt Lục Lệ Nhiên lên đống cỏ khô mình đã trải sẵn.

Đều là Alpha, nghĩ thoáng một chút, hắn không phải cố ý.

Xử lý xong vết thương của Lục Lệ Nhiên, Kha Kích lại ra ngoài hang, ngồi trước đống lửa, canh suốt đêm.

Ngày hôm sau, khi trời tạnh mưa, mặt trời lên cao, chiếu vào những kẽ rừng dày đặc, Lục Lệ Nhiên mới chậm rãi tỉnh lại.

Mở mắt nhìn trần hang ẩm thấp, anh ngẩn ra, rồi ngồi dậy.

Vết thương đã được băng bó cẩn thận, rõ ràng là Kha Kích làm.

Sau vài giờ nghỉ ngơi và dưỡng sức, Lục Lệ Nhiên cảm thấy tình trạng của mình tốt hơn nhiều, vết thương may mắn không bị viêm.

Anh chậm rãi đứng lên, thích nghi với cảm giác choáng váng ngắn ngủi, từ từ lê bước đi ra khỏi hang.

Anh thấy Kha Kích ngồi bên đống lửa đã cháy sắp tàn, tay chống lên trán, mắt nhắm hờ, thở nhẹ.

Chắc là để tránh tin tức tố mất kiểm soát của mình nên đêm qua mới nghỉ ở đây.

Lục Lệ Nhiên sinh ra một chút áy náy, không gọi đối phương dậy mà lặng lẽ đi vòng qua đống lửa, tìm bẫy mà Kha Kích đã đặt.

Anh đã để ý đến hướng Kha Kích đi hôm qua, nên có ước lượng sơ bộ về vị trí đặt bẫy.

Lục Lệ Nhiên nhìn về phía Kha Kích, thấy hắn vẫn đang ngủ say, thêm vài nhánh cây vào đống lửa cho nó cháy to hơn, lấy từ trong hang ra một tấm da dê nhẹ nhàng đắp lên người Kha Kích, sau đó quay người bước vào bụi rậm.

Ngay khi Lục Lệ Nhiên khuất bóng, Kha Kích liền mở mắt.

Thực ra lúc Lục Lệ Nhiên đi lại gần, hắn đã tỉnh rồi.

Kha Kích còn tưởng Lục Lệ Nhiên sẽ gọi mình dậy chuẩn bị lên đường, nhưng không ngờ đối phương chỉ đứng đó lẳng lặng vài giây, rồi thêm cành cây vào đống lửa.

Còn để tâm đắp cho hắn một lớp da dê.

Không giống phong cách của Lục Lệ Nhiên chút nào.

Kha Kích nghe tiếng bước chân dần xa, đứng dậy, suy tư nhìn về phía bụi rậm mà Lục Lệ Nhiên vừa bước vào.

Hắn khẽ nhếch môi, đoán được đây là cách thức vụng về của Lục Lệ Nhiên để biểu lộ sự quan tâm.
« Chương TrướcChương Tiếp »