Trời vẫn còn mưa nhẹ, gió lạnh thổi qua rừng, Kha Kích mới hoàn hồn tỉnh lại, nhớ ra mình còn việc khác phải làm.
Kha Kích hái được mấy loại thảo dược mà Lục Lệ Nhiên có thể dùng, tiếp tục đi sâu vào rừng, dần phát hiện ở đây có dấu vết can thiệp của con người, rõ ràng không còn là khu vực hoang vu, điều này chứng minh con đường Lục Lệ Nhiên chọn là đúng.
Kha Kích đoán họ đã vào rừng bảo tồn, đây là khu rừng rộng lớn do chính phủ thiết kế và trồng nên để tránh lở tuyết gây hại đến cuộc sống sinh hoạt của con người.
Ở đây, nguy cơ sinh tồn sẽ giảm đi đáng kể.
Kha Kích hái thảo dược, đồng thời chú ý đến các dấu vết hoạt động khác trong rừng.
Omega đó như biến mất vào không trung, rõ ràng mùi tin tức tố đậm đặc đó chỉ ở quanh đây, có nghĩa là họ chỉ cách nhau vài chục mét, nhưng Kha Kích tìm khắp khu vực này cũng không thấy dấu vết của người thứ hai.
Kha Kích đành mang thảo dược đã hái trở về.
Khi trở lại hang động, hắn bị mùi tin tức tố Alpha nồng nặc trong hang buộc lùi lại hai bước.
Bản năng và tính hiếu thắng của một Alpha nhát mắt kí©h thí©ɧ Kha Kích, suýt chút nữa hắn đã giải phóng tin tức tố để đối địch với đối phương.
May mắn thay, trên người Kha Kích có một lớp tin tức tố Omega như lớp áo bảo vệ, giúp hắn kịp thời kiềm chế.
Lục Lệ Nhiên nhận ra Kha Kích đã quay lại, không bỏ lỡ hành động đột ngột lùi lại hai bước của đối phương.
Lục Lệ Nhiên mới ý thức được người ta là Omega - bất kể năng lực của đối phương có bí ẩn đến đâu, Kha Kích vẫn là Omega có thể dễ dàng bị tin tức tố của Alpha dẫn đến kỳ phát tình.
Lục Lệ Nhiên cắn răng, cố gắng đứng dậy, gầm lên yêu cầu Kha Kích rời khỏi hang động.
Kha Kích hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng nhận ra lo lắng của Lục Lệ Nhiên.
Kha Kích suy tư, cuối cùng đặt thảo dược hái được ở cửa hang.
"Vậy anh lấy thảo dược đi, xử lý vết thương."
Lục Lệ Nhiên bước đi hơi loạng choạng, tác động của kỳ phát tình trước đó cộng thêm hai liều thuốc can thiệp nội tiết tố đã làm khuôn mặt anh đỏ bừng, tầm nhìn cũng mờ đi.
Đến khi Kha Kích lên tiếng, anh mới chú ý đến tay đối phương đang cầm thảo dược.
Ánh mắt anh hơi ngây dại, thì ra Kha Kích bỏ đi không phải vì giận dỗi? Thì ra là tìm thảo dược cho mình?
Lục Lệ Nhiên ậm ừ bước lên hai bước, cầm lấy thảo dược đặt trên đất, ngẩng lên nhìn Kha Kích đứng ngoài cửa hang, thấy khuôn mặt hắn vẫn còn u ám, hình như chưa nguôi giận.
Anh mím môi, không hiểu sao Kha Kích lại giận, người bị thương là anh, người phải chịu đau cũng là anh, chẳng liên quan gì đến Kha Kích cả.
Đúng là một người kỳ lạ.
Lục Lệ Nhiên mơ màng hồ đồ mà nghĩ, không mở miệng làm lành, quay người đi vào trong.