Chương 92: Nằm xuống

Cùng với tiếng mưa bên ngoài, vết thương được xử lý vẫn đau rát làm anh mệt mỏi vô cùng, Lục Lệ Nhiên mơ màng ngủ thϊếp đi.

Nửa đêm, anh bị cơn đau không thể chịu đựng nổi đánh thức.

Là cái "bệnh cũ lâu năm thỉnh thoảng phát tác" chết tiệt đó.

Lục Lệ Nhiên đột ngột mở mắt, nghiến răng co rúm lại, cắn môi dưới đến bật máu, mùi máu tanh tràn vào trong miệng, anh run rẩy không ngừng, cảm giác như xương toàn thân bị bẻ gãy ra rồi lắp ráp lại.

So với cơn đau khủng khϊếp này, đau đớn làm sạch vết thương lúc trước chẳng là gì cả.

Chẳng mấy chốc, Lục Lệ Nhiên phát ra một tiếng rên đau đớn, không kìm được gầm nhẹ, ngón tay cắm chặt vào bùn ướt và rêu xanh trên mặt đất.

Cơn đau này không biết kéo dài bao lâu, với Lục Lệ Nhiên thì nó dài như mấy chục tiếng trôi qua.

Khi cơn đau rút đi như thủy triều, Lục Lệ Nhiên kiệt sức ngã bò trên đất.

Đây là di chứng sau lần thoát chết đó, dù tần suất phát tác có thấp đến đâu, mỗi lần phát tác đều khiến anh sống không bằng chết.

Lục Lệ Nhiên thở không ra hơi, cố gắng di chuyển mình lên đống cỏ khô, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần hang. Sau khi điều hòa hơi thở một lúc lâu, anh mới nhận ra hang động thiếu mất một người.

Kha Kích không có trong hang động.

Nếu không, với động tĩnh lớn như vậy, người đàn ông đó sớm đã bị đánh thức từ lâu.

Lục Lệ Nhiên nhíu mày, vừa định chống người ngồi dậy, chợt thấy một cái bóng lướt qua bên vách hang, có thứ gì đó vừa đi qua đống lửa bên ngoài.

Lục Lệ Nhiên giật mình, cảnh giác nắm chặt dao găm, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nhìn chăm chăm ra ngoài hang.

Giây tiếp theo, Kha Kích từ bên ngoài bước vào, hắn nhìn thấy Lục Lệ Nhiên đang cảnh giác nắm chặt dao găm, sững sờ lại một chút rồi giải thích.

"Tôi chỉ ra ngoài xem bẫy thôi..."

Kha Kích chưa kịp nói hết, ánh mắt hắn đã rơi vào vết thương bị nứt ra của Lục Lệ Nhiên.

Vết thương mới băng bó trước khi ngủ, bởi vì cơn đau chết đi sống lại khi nãy mà lại nứt ra, máu nhanh chóng nhuộm đỏ mảng đất tuyết chỗ Lục Lệ Nhiên vừa nằm.

"Nằm xuống."

Kha Kích lạnh mặt, lập tức tiến lên, cẩn thận kéo áo của Lục Lệ Nhiên ra để xem vết thương.

"Sao lại để vết thương nứt ra thế này?"

Kha Kích hít sâu một hơi, vết thương vốn được băng bó kỹ càng giờ trở thành một mớ hỗn độn, thậm chí còn dính cả đất tuyết và cỏ dại.

Kha Kích rất chắc chắn nếu không phải vì giãy giụa dữ dội, vết thương hắn băng bó không thể dễ dàng nứt ra như vậy.

"Anh không biết tự bảo vệ cơ thể mình sao?!"

Kha Kích kiềm chế cơn giận, lạnh lùng mắng người, vừa cẩn thận xử lý lại vết thương.

Lục Lệ Nhiên vì đau mà rên lên một tiếng, ngay sau đó đẩy tay Kha Kích ra, cắn răng toàn thân run rẩy, lãnh đạm lên tiếng.

"Không cần anh lo. Tôi tự làm được."

Kha Kích trầm mặc nhìn Lục Lệ Nhiên, nắm chặt tay, cuối cùng vẫn thua trước cơ thể đang run rẩy không ngừng của đối phương.

Hắn hít sâu một hơi, quay người rời khỏi hang động, định tìm một ít thảo dược về.