Chương 90: Không ngờ, anh làm cũng khá đấy

Kha Kích gật đầu, nghĩ một chút rồi giải thích.

"Vì vấn đề thể chất, tôi đã tự mình học hỏi một số kỹ thuật sơ cứu cơ bản."

Những người trong phòng phát trực tiếp đều hiểu "thể chất" là chỉ Omega. Ai cũng biết Omega rất yếu đuối, chỉ cần nắm chặt cổ tay một chút cũng có thể bị bầm tím.

Lục Lệ Nhiên nheo mắt lại - kỹ thuật cơ bản?

Kỹ thuật cơ bản chắc chắn không bao giờ nhắc qua việc sử dụng mạng nhện và cỏ kế để xử lý vết thương.

Nhưng anh không định vạch trần đối phương, chỉ hừ một tiếng, xem như đồng ý để Kha Kích xử lý vết thương cho mình.

Để dễ thao tác, Kha Kích xé rách áo dù, vì thế cho hắn cơ hội quan sát kỹ cơ thể của Lục Lệ Nhiên.

Eo bụng thon gọn, đường nét của cơ bụng và đường nhân ngư rất rõ ràng đẹp mắt, đến mức ngay cả những Alpha khác cũng phải ghen tị ngưỡng mộ.

Có lẽ vì không thường xuyên tiếp xúc với ánh sáng, da vùng eo bụng của anh trắng hơn nơi khác, làm lộ rõ màu da tự nhiên.

Cũng chính vì vậy mà những vết sẹo trên đó càng nổi bật, không thể không chú ý tới.

Hai vết sẹo gần thận là do trận chiến đó để lại, tình trạng rất nguy kịch, nhưng anh vẫn có thể sống sót.

Còn một vết sẹo khác nằm ở dưới bụng, ngay trên xương mu, dài khoảng 15 cm, màu xám nhạt.

Độ dài khá ấn tượng của nó khiến Kha Kích chú ý, hắn theo phản xạ đưa tay chạm vào nhưng chưa kịp chạm đến da thì đã bị Lục Lệ Nhiên nhạy cảm nắm lấy cổ tay.

"Anh định xử lý vết thương hay định quan sát cơ thể tôi?"

Lục Lệ Nhiên nhướng mày chế nhạo, làm Kha Kích chuyển sự chú ý.

Kha Kích hơi ngượng ngùng, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại vô ý chú ý đến vết sẹo trên cơ thể một Alpha, thậm chí còn mất kiểm soát muốn chạm vào vuốt ve, như bị một lực hút vô hình nào đó kéo lại, tạo ra một liên kết.

Nếu Lục Lệ Nhiên phát hiện ra hắn cũng là một Alpha, có lẽ sẽ đánh hắn chết.

Kha Kích khẽ ho một tiếng, che giấu đi lúng túng.

"Tôi bắt đầu đây."

Quá trình làm sạch vết thương rất đau đớn, vì các sợi vải đều dính vào miệng vết thương, phải từng chút từng chút làm sạch, đau nhói như thể cắt thêm vài nhát vào vết thương vốn đã yếu ớt.

Động tác của Kha Kích rất dứt khoát và chính xác, thậm chí có phần tàn nhẫn mạnh bạo.

Kha Kích biết động tác càng nhẹ nhàng thì thời gian đau đớn của Lục Lệ Nhiên sẽ càng kéo dài, thay vì vậy, tốt hơn là làm một hơi cho xong.

Chờ Kha Kích xử lý xong vết thương, nhìn lên thì thấy Lục Lệ Nhiên nhổ ra một nhánh cây không biết đã nhét vào miệng từ lúc nào, khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh, trông như vừa bò ra từ vũng nước.

Dù vậy, Lục Lệ Nhiên không phát ra dù chỉ một tiếng nào trong suốt quá trình Kha Kích xử lý vết thương.

Lục Lệ Nhiên mệt mỏi cong môi cười với Kha Kích.

"Không ngờ, anh làm cũng khá đấy."