Chương 87: Vết thương

Trong rừng bắt đầu có mưa.

Mưa phùn nhỏ không ảnh hưởng đến tầm nhìn, nhưng khiến nhiệt độ giảm thêm vài độ, độ ẩm khiến cái lạnh trở nên khó chịu hơn.

Cuối cùng họ tìm thấy một cái hang nhỏ để làm chỗ trú chân cho đêm nay.

Hang này còn tệ hơn hang mà họ đã qua đêm trước khi gặp tuyết lở, thậm chí còn bị dột, nước tuyết tan chảy liên tục nhỏ giọt qua các khe hở trong hang.

Nước tuyết lạnh đến thấu xương, lạnh lẽo làm người ta không khỏi rùng mình.

Kha Kích nhóm lửa, Lục Lệ Nhiên thì tìm lá cây để che các khe hở, tránh việc họ bị ướt hết trong khi ngủ.

Sau khi hai người dọn dẹp chuẩn bị xong mọi thứ, ngồi lại gần đống lửa để sưởi ấm, đã là một giờ sau.

Sắc mặt Lục Lệ Nhiên khó coi cực kỳ, môi anh tím tái, trạng thái của anh còn tồi tệ hơn lần trước bị trật khớp.

...

[Lục ca bị sao vậy? Lần đầu tiên thấy Lục ca trông thảm như vậy?!]

[Không phải bị rắn độc hay côn trùng cắn chứ...]

...

Kha Kích thấy vậy, lòng liền chùng xuống, lập tức nhận ra Lục Lệ Nhiên đang giấu diếm gì đó.

Hắn cau mày, trực tiếp cởϊ áσ khoác của Lục Lệ Nhiên.

Lục Lệ Nhiên giật mình một cái, ngay lập tức cố gắng giãy ra, nhưng sức của anh còn không bằng một “Omega”. Rất nhanh, anh đành buông tay, để mặc người kia muốn làm gì thì làm.

“Anh thật phiền phức.”

Lục Lệ Nhiên dựa vào đống lửa để sưởi ấm, mệt mỏi nhỏ giọng lẩm bẩm

...

[Wow, đôi khi Kha mỹ nhân mạnh mẽ bức người như vậy, chẳng giống Omega gì hết…]

[Lục ca lúc này cũng yếu đuối dễ đẩy ghê, chẳng giống Alpha gì hết… khụ khụ]

...

Áo dù ôm sát người Lục Lệ Nhiên nháy mắt bị kéo lên tới ngực, lộ ra vết thương dài một đốt ngón tay gần ngay xương sườn, da thịt lật ra, máu đã khô, thậm chí còn dính phải một ít sợi vải của áo bị rách ra, nhìn thôi đã thấy đau.

Kha Kích trầm mặt xuống, nếu biết trước trên người Lục Lệ Nhiên có vết thương như thế này, hắn tuyệt đối không để anh ở lại nơi này tự mình tìm đường ra.

Lục Lệ Nhiên nhìn thoáng qua miệng vết thương dưới ngực, cảm ơn hệ thống đã ở cạnh báo anh biết trước mình bị thương.

Cũng nhờ hệ thống dần cải thiện thể chất của anh, dù vết thương này có chảy máu một lúc, cơ thể cũng sẽ tự động cầm máu, từ từ lành lại.

Có thể mất một tuần, hai tuần, nhưng đó là trong điều kiện không làm gì cả.

Lục Lệ Nhiên muốn ngồi dậy để tự xử lý vết thương, nhưng vừa động đậy, miệng vết thương vốn dĩ đã khô một chút lại rỉ máu.

Lục Lệ Nhiên không thể hiện mình quá đau đớn, nhưng trong phòng phát trực tiếp thì đầy tiếng kêu đau thay cho anh.