Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Livestream Sinh Tồn Hoang Dã, Tôi Nổi Tiếng Trên Toàn Tinh Tế

Chương 83: Omega đơn thuần tốt đẹp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đội cứu hộ đã rời đi, dường như ngầm chấp nhận việc Lục Lệ Nhiên và Kha Kích có thể tự chăm sóc bản thân, hai chiếc tàu rời khỏi sông băng Arlok.

Hai người đứng trên cánh đồng tuyết, nhìn theo chiếc tàu cứu hộ rời đi.

Lục Lệ Nhiên nhìn Kha Kích, từ lúc tỉnh dậy, thái độ của anh với Kha Kích liền thay đổi, thêm hai phần thăm dò và cảnh giác, lạnh lùng hỏi.

"Anh định đi với tôi?"

Kha Kích gật đầu, hắn không yên tâm để Lục Lệ Nhiên một mình rời khỏi Arlok, Kha Kích chú ý đến sắc mặt Lục Lệ Nhiên.

Có quỷ mới tin ba chữ ‘tôi không sao’ của Lục Lệ Nhiên.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Lục Lệ Nhiên nhíu mày.

Anh vẫn nhớ cảnh trước khi rơi vào bóng tối, đã nhìn thấy một màu xanh thép như pháo đài dựng đứng chắn trước mặt họ, ngăn phần lớn sức ép của tuyết lở.

Lục Lệ Nhiên biết cái đó chắc chắn liên quan đến Kha Kích, nếu Kha Kích có khả năng sinh tồn như vậy, từ đầu đâu cần phải dựa vào anh để rời khỏi Arlok.

"Nếu đã có khả năng sinh tồn, tại sao lại theo tôi?"

Lục Lệ Nhiên lạnh lùng nhìn Kha Kích, hỏi lại.

Kha Kích im lặng một lúc, không trách Lục Lệ Nhiên sinh ra cảnh giác và nghi ngờ, vì không Omega bình thường nào lại bỏ qua cứu hộ của Tổ chức Cứu viện Chính phủ, thay vào đó đi theo một thợ săn tiền thưởng để tìm đường trở về.

Kha Kích trầm tư suy xét, lựa chọn nói một phần sự thật.

"Vì thân phận của tôi không tiện tiếp xúc quá nhiều với tổ chức chính phủ của Hoang Tinh."

"Tôi cũng không có khả năng sinh tồn gì... À, nếu anh nói đến thứ tôi dùng để chắn tuyết lở, nó là một cơ giáp thu nhỏ, lực chống chịu tốt, nhưng chỉ dùng được lần đó thôi."

Kha Kích cố gắng tỏ ra chân thành và vô tội nhất có thể.

"Cơ giáp đó bị hỏng một chút, tôi vốn định tìm linh kiện thay thế để sửa chữa, nhưng bây giờ nó đã bị chôn vùi mấy mét dưới lớp tuyết sau vụ lở khi nãy, nên cũng không còn tác dụng gì nữa."

"Còn lý do tôi đi theo anh, bởi vì tôi tin anh nắm chắc khả năng rời khỏi nơi này."

Kha Kích nhìn Lục lệ Nhiên, ánh mắt tràn đầy tin tưởng cùng kiên định.

"Anh đã nói anh sẽ đưa tôi ra khỏi đây, về nơi an toàn, tôi tin tưởng anh."

Lục lệ Nhiên bị ánh mắt chăm chăm của Kha Kích làm không thoải mái, anh không nghĩ tới Kha Kích sẽ giải thích mọi chuyện bằng lý do như vậy.

Tin tưởng anh tuyệt đối sao?

Lục Lệ Nhiên không ngừng nghi ngờ Kha Kích, đơn giản vì trực giác mách bảo, Kha Kích đang giấu điều gì đó.

Nhưng đồng thời, trực giác của anh cũng cho anh biết rằng Kha Kích không hề nói dối, cũng không có ác ý.

Bây giờ, lời giải thích và sự tin tưởng của Kha Kích đã dần dần làm tan biến sự nghi ngờ của Lục lệ Nhiên, thậm chí trong ánh mắt chân thành và đầy tin tưởng của Kha Kích, anh còn cảm thấy một chút tội lỗi.

Giống như ông trời bảo anh không nên nghi ngờ một Omega đơn thuần tốt đẹp như thế.
« Chương TrướcChương Tiếp »