Chương 82: Đúng vậy, anh ta không cần

Bọn họ nhanh chóng kiểm tra cẩn thận, Kha Kích không nhanh không chậm ngăn cản một nhân viên cứu hộ đang quét qua người mình.

"Tôi không bị thương, tình trạng người bên kia nghiêm trọng hơn, anh qua bên kia kiểm tra đi."

"Không được, anh là Omega, trong điều kiện này, thể chất của Omega dễ gặp phải những tình huống không biết trước, như dễ kích động kỳ phát tình, hoặc là miễn dịch yếu..."

Nhân viên cứu hộ thao thao bất tuyệt.

Kha Kích biết rõ các vấn đề mà Omega có thể gặp phải, nhưng hắn không phải Omega.

Kha Kích nhìn nhân viên cứu hộ, dùng sức mạnh tinh thần lực ngầm tấn công đối phương, biển rộng vô tận bao phủ, hắn trầm giọng xuống.

"Đi kiểm tra những người khác đi, bên này kiểm tra xong rồi, không cần người lên tàu cứu hộ."

Nhân viên cứu hộ như bị thôi miên, vô hồn lặp lại lời của Kha Kích.

"Đúng, ở đây kiểm tra xong rồi, không có người cần lên tàu cứu hộ."

Kha Kích thu hồi tinh thần lực, người đó thình lình giật mình tỉnh lại, bối rối gãi đầu, cảm giác như mình vừa lơ đễnh.

Anh ta ngượng ngùng cười, vừa dọn dẹp dụng cụ kiểm tra, vừa đi về phía đồng đội.

"Tôi kiểm tra xong rồi, không có người cần lên tàu cứu hộ, bên cậu thế nào?"

"Bên này đang kiểm tra!"

Người bên kia đáp.

Anh ta vừa kiểm tra xong ba người bên Nguyên Long, họ bị tổn thương nội tạng, cần điều trị kịp lúc.

Nhân viên cứu hộ định kiểm tra Lục Lệ Nhiên, nhưng bị từ chối.

"Tôi không sao, đưa họ đi trước."

Lục Lệ Nhiên lạnh lùng nói, nhìn giao diện hiển thị nhiệm vụ, thời gian sinh tồn còn bốn tiếng, anh không thể rời đi bây giờ.

"Nhưng tôi phải kiểm tra..."

Người đó ấp úng, nhưng trước ánh mắt của Lục Lệ Nhiên dần im lặng.

Nhân viên cứu hộ Beta tội nghiệp chỉ cảm thấy Alpha trước mặt quá đáng sợ, mùi tin tức tố như muốn nhấn chìm mình tới ngộp thở, anh ta vô thức sinh ra ảo giác, nếu kiên trì đòi kiểm tra, nói không chừng người bị đánh phải điều trị chính là mình.

Alpha có tin tức tố mạnh mẽ như vậy, chắc chắn không cần lên tàu cứu hộ, thôi đành vậy...

Người đó đấu tranh một chút, cuối cùng bị khuất phục trước vẻ hung thần ác sát của Lục Lệ Nhiên.

Cuối cùng lên tàu cứu hộ là An Khoa, ba anh em Nguyên Định và Phỉ Lặc Lạc Khắc.

"Căn cứ cứu hộ và khu du lịch cần giúp đỡ nhiều hơn, chúng tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể, các anh ở đây đợi chúng tôi!"

Đội cứu hộ nhắc nhở.

Lục Lệ Nhiên nhíu mày, từ cuộc trò chuyện của đội cứu hộ khi kiểm tra, anh biết trận tuyết lở lần này lớn hơn bình thường, căn cứ và khu du lịch cần sự giúp đỡ của họ rất nhiều.

Hơn nữa, anh chưa hoàn thành thời gian của nhiệm vụ sinh tồn.

Lục Lệ Nhiên từ chối.

"Tôi không cần giúp đỡ, tôi là chuyên gia sinh tồn, các người cứ để sức lực và thời gian đi cứu những người cần hơn đi."

Lục Lệ Nhiên dừng lại, rồi quay sang Kha Kích, nhíu mày nói.

"Anh ở lại đây đợi cứu hộ."

"…Tôi khỏe mạnh bình thường, thậm chí tình trạng còn tốt hơn anh."

Đội trưởng cứu hộ khi nãy bị tinh thần lực của Kha Kích tẩy não, liên tục gật đầu đồng ý.

"Đúng vậy, anh ta không cần."

Lục Lệ Nhiên & những người khác: "…?"