Chương 79: Ý thức mơ hồ

Toàn bộ tinh tế chỉ có ba chiếc siêu cơ giáp.

Cơ giáp bình thường cần một chiến binh điều khiển bên trong cơ giáp, nhưng siêu cơ giáp lại có trái tim của nó.

Chúng kết nối với chiến binh điều khiển qua tinh thần lực mạnh mẽ, cùng sống cùng chết, tương thân tương ái như những người bạn thân.

Chiếc siêu cơ giáp màu xanh thép độc nhất vô nhị của Quan chỉ huy đứng đầu Liên Bang- Kha Kích, chính là một trong số đó.

Nó đã từng là gương mặt của Kha Kích lúc ở bên ngoài, trên chiến trường, được mệnh danh là cổ máy trăm trận trăm thắng.

Kha Kích cảm nhận được chất liệu kim loại quen thuộc dưới tay mình, ngay lúc tuyết lở đổ ập xuống, hắn triệu hồi cơ giáp để chống đỡ sức mạnh đáng sợ của thiên nhiên.

Kha Kích thở ra một hơi, kể từ sau khi chiến tranh kết thúc, hắn chưa từng triệu hồi cơ giáp lần nào nữa, chiếc siêu cơ giáp màu xanh thép dưới tay anh phát ra những tiếng kêu trầm thấp nhẹ nhàng, như thể chào hỏi người bạn cũ lâu ngày không gặp.

Kha Kích cho là cơ giáp của mình đang đáp lại, hắn cong môi mỉm cười.

Nhưng ngay sau đó, chiếc cơ giáp khổng lồ màu xanh thép không thương tiếc một chân đá Khá Kích ra khỏi hố tuyết.

Kha Kích: “...?!?”

Kha Kích lồm cồm bò dậy khỏi tuyết, ngẩng đầu lên thì thấy cơ giáp của mình cẩn thận nhẹ nhàng nâng Lục Lệ Nhiên và Nguyên Định đang hôn mê bất tỉnh lên.

Kha Kích bị phân biệt đối xử giật giật khóe miệng, hắn đoán, siêu cơ giáp của hắn nhất định đang trả thù vì bỏ rơi nó một xó quá lâu.

"Được rồi, tao hứa lần sau có cơ hội sẽ cho mày ra ngoài thoải mái, mày cũng nên biết, bản thân mày quá nổi bật, không phù hợp để xuất hiện trên tinh cầu này."

Kha Kích thấp giọng an ủi cơ giáp của mình, hắn buột phải thu hồi cơ giáp trước khi bị ai phát hiện.

Chiếc cơ giáp khổng lồ lần nữa khó chịu phát ra tiếng kêu trầm thấp, bất mãn phàn nàn.

Nó cúi thân hình đồ sộ cồng kềnh xuống, ngồi bên cạnh Lục Lệ Nhiên và Nguyên Định, như đang trông coi những món đồ chơi yêu thích.

Nhưng cuối cùng, nó vẫn không tình nguyện duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào nắm tay của Kha Kích, rồi đột ngột biến mất vào lòng bàn tay Kha Kích.

Ai bảo chủ nhân của nó không được chào đón trên Hoang Tinh chứ.

Thật vô dụng! Hừ!

Siêu cơ giáp thầm mắng trong lòng.

Kha Kích thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp kiểm tra tình trạng của Lục Lệ Nhiên và Nguyên Định, đã nghe thấy một tiếng động lớn khác phía trước.

Nhanh chóng, một chiếc cơ giáp khác xuất hiện trên cánh đồng tuyết, nhưng rõ ràng nhỏ hơn một vòng so với chiếc của Kha Kích, cao khoảng một người rưỡi, thân cơ giáp đầy vết xước và lồi lõm rải rác, rõ ràng bị hư hại nặng.

An Khoa từ trong cơ giáp ngã ra, ho mạnh vài cái, nhổ ra một bãi nước miếng có lẫn máu.

Dưới hai cánh tay cơ giáp của anh là Nguyên Tiêu, Nguyên Long và Lạc Khắc được bảo vệ.

Họ đã chạy được một đoạn đường lên phía trên, sức ép và va đập của tuyết lở họ gặp phải nhẹ hơn nhiều so với phía Lục Lệ Nhiên, nhưng dù vậy, ba người đều bị lực va chạm lớn gây tổn thương nội tạng ở mức độ khác nhau.

Tình trạng của Nguyên Tiêu và Nguyên Long nặng hơn, không thể cử động cơ thể, nằm mê man trên tuyết, ý thức mơ hồ.