Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Livestream Sinh Tồn Hoang Dã, Tôi Nổi Tiếng Trên Toàn Tinh Tế

Chương 78: Cũng dễ dàng nhận ra nó thuộc về ai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kim Phỉ ngơ ngác nhìn hình ảnh trên màn hình TV, cho đến khi bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trẻ con của Lục Tử Khiêm.

“Kim thúc đang xem papa ạ?”

Kim Phỉ giật mình hoàn hồn, lập tức chuyển kênh.

Ông nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh cảm xúc rồi quay sang nhìn Lục Tử Khiêm, cúi xuống ôm bé con vào lòng, nhẹ giọng hỏi.

“Tiểu thiếu gia không phải đang ngủ sao? Sao lại chạy ra đây rồi?”

“Con mơ thấy ác mộng...”

Bé con mở rộng đôi cánh tay mập mạp nhỏ bé, câu lấy cổ Kim Phỉ, được đối phương thuận thế bế lên.

Bé con nghiêng nghiêng đầu, mái tóc mềm mại dựa vào hõm cổ Kim Phỉ, như một con đà điểu nhỏ, nhỏ giọng thì thầm.

“Con gọi papa, nhưng papa không chịu để ý tới con, cứ luôn đi về phía trước, chân của con ngắn quá đi, không đuổi kịp papa…”

Bé con nói tới đây, khóe miệng oa oa chực khóc, đôi mắt xanh to tròn giống như hồ nước.

Trái tim Kim Phỉ đập mạnh, hốc mắt lập tức cay xè.

Ông nghẹn giọng, dịu dàng dỗ dành bé con.

“Sao thiếu gia có thể không để ý tiểu thiếu gia được? Thiếu gia yêu thương tiểu thiếu gia nhất mà, giấc mơ luôn ngược lại với thực tế a.”

“Nhưng chân con thật sự rất ngắn...”

Lục Tử Khiêm buồn bã đá đá đôi chân mập mạp, bé thật sự không thể đuổi kịp papa.

“Đó là vì tiểu thiếu gia chưa lớn lên.”

Kim Phỉ khẽ nói.

“Tiểu thiếu gia phải ngủ ngon, ăn nhiều, như vậy mới có thể đuổi kịp thiếu gia.”

Lục Tử Khiêm ngẩng đầu, đôi mắt ngơ ngác chớp chớp.

“Bây giờ tiểu thiếu gia phải ngủ trưa rồi.”

Kim Phỉ bế bé con vào phòng ngủ.

“Tôi sẽ kể chuyện cho tiểu thiếu gia nghe.”

“Con muốn nghe chuyện của papa!”

Bé con hào hứng đưa ra yêu cầu, mặc dù câu chuyện đó Lục Tử Khiêm đã nghe hàng trăm lần, nhưng bé vẫn muốn nghe nữa.

Kim Phỉ hơi cong lên khóe miệng: “Được.”

“Thiếu gia chính là một người tạo ra kỳ tích. Tiểu thiếu gia biết kỳ tích nghĩa là gì không? Kỳ tích là khi mọi người đều nghĩ rằng một việc đã không thể cứu vãn nữa, hy vọng liền xuất hiện, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp…”

Giọng nói của Kim Phỉ trầm ấm, mang theo chút thành kính, ông thầm cầu nguyện trong lòng rằng kỳ tích sẽ xuất hiện thêm lần nữa.

...

Trận lở tuyết đã san bằng sườn núi ở Arlok.

Trên cánh đồng tuyết mênh mông, dường như không còn dấu hiệu của sự sống.

Cho đến khi ở một nơi không xa, một bàn tay thép khổng lồ đột nhiên phá vỡ lớp tuyết, xuất hiện trên cánh đồng tuyết này.

Tiếng máy móc nhẹ nhàng phát ra từ dưới lớp tuyết, giống như có vô số bánh răng chuyển động, hàng trăm trục truyền động mở rộng.

Lớp tuyết dày rung chuyển dữ dội, như thể cả mảnh đất này đang run rẩy.

Chỉ nghe một tiếng nặng nề vang lên, những khối tuyết lớn bị hất tung lên trời, cơ giáp siêu cấp khổng lồ như pháo đài thép mọc lên từ mặt đất, bất ngờ xuất hiện tại đây, xung quanh nó, tuyết tan chảy như cát lỏng nhanh chóng sụp xuống.

Nếu quả cầu ghi hình của Lục Lệ Nhiên không bị hỏng, có thể sẽ quay được một chiếc siêu cơ giáp không có khả năng xuất hiện trên Hoang Tinh, càng không có khả năng xuất hiện ở đây.

Nó cao khoảng ba tầng lầu, tỏa ra ánh sáng xanh thép rực rỡ, đứng sừng sững trên cánh đồng tuyết như một vị thần bảo vệ.

Dưới chân nó là ba con người bé nhỏ.

Chỉ cần là người đã từng nhìn thấy chiếc siêu cơ giáp này, cũng dễ dàng nhận ra nó thuộc về ai.
« Chương TrướcChương Tiếp »