Tuy nhiên, trong tiếng gió thổi, đột nhiên xen vào một loạt âm thanh kỳ lạ, giống như có chuyện gì đó đã xảy ra ở đằng xa.
Kha Kích căng thẳng, đột nhiên quay đầu nhìn lại, chợt thấy trên đỉnh núi, có một đám bụi khổng lồ như mây bay lên.
Đó là những bông tuyết nhỏ bị chấn động mà dấy bay lên lơ lửng trong không trung, tụ lại thành đám, lớn khủng khϊếp, xa lắt đằng kia, trông như mây trắng phủ trên đỉnh núi.
Lục Lệ Nhiên cũng để ý thấy sự khác thường trên đỉnh núi, anh chửi thề một tiếng, nhanh chóng la lên.
"Tới rồi!"
An Khoa và mấy người nghe thấy theo phản xạ nhìn theo.
Quả cầu ghi hình bay lên, quay xuống tình hình bên dưới, thấy đám bụi tuyết khổng lồ bùng lên như bị làm chậm, chậm rãi trôi về phía Lục Lệ Nhiên.
Nguyên Định lập tức tái mặt.
"Lở tuyết?!"
...
[Nghe thấy không?! Vang rầm như sấm!]
[Thật sự lở tuyết sao?!]
[Đúng là lở tuyết đấy! Đang lao về phía Lục ca! Chạy nhanh đi!]
[Sao cảm giác lở tuyết chạy chậm quá vậy...?]
[Ngốc quá, vì khoảng cách xa và quy mô lớn nên nhìn thấy chậm thôi! Khi tới gần sẽ không chậm như vậy đâu!]
...
Lục Lệ Nhiên gào thét, bảo mọi người chạy nghiêng hướng lên trên sườn dốc, hướng về phía lở tuyết đang đến.
Hai chân Nguyên Định không nghe lời nhũn ra, trong não vang vọng giọng Lục Lệ Nhiên, nhưng cơ thể sợ hãi theo bản năng muốn chạy xuống dưới, không thể chạy về phía lỡ tuyết được.
Lục Lệ Nhiên nhận ra Nguyên Định đang chạy ngược lại, anh tức giận chửi thề, lập tức tháo dây thừng trên người ra, vừa hét bảo Kha Kích chạy lên, vừa chạy về phía Nguyên Định.
Kha Kích không ngờ Lục Lệ Nhiên lại quay lại chỗ Nguyên Định trong tình huống này, mặt biến sắc.
Rõ ràng là Lục Lệ Nhiên không có khả năng sỡ hữu một con cơ giáp tiên tiến, điều đó đồng nghĩa với việc, anh hoàn toàn không có biện pháp phòng hộ trước cơn lở tuyết.
Lục Lệ Nhiên tức tốc trượt xuống, một tay túm lấy Nguyên Định, kéo anh ta chạy lên phía trên.
Nguyên Định chân tay mềm nhũn, mơ màng hồ đồ mà bước theo Lục Lệ Nhiên, cả hai chân hai tay ra sức bò leo lên dốc, những tiếng ầm ầm càng ngày càng vang lên rõ ràng bên tai, nhắc nhở anh ta rằng Tử Thần đang đứng sao lưng.
“Không kịp rồi, không kịp rồi...”
Nguyên Định vừa chạy vừa lắp bắp sợ hãi lên tiếng.
Nguyên Định nhìn thấy những đám bụi tuyết xoáy quanh chồng lên nhau ở ngọn núi phía xa, lao về phía họ như một cơn bão không gì ngăn cản được, họ căn bản không có khả năng sống sót!
Tốc độ của trận lở tuyết càng đi càng nhanh, nhanh nhất có thể lên đến gần một trăm mét mỗi giây, có thể gấp năm lần tốc độ gió cấp 12.
Tuyết trắng tràn ngập khắp trời lao tới, như một con rồng băng trắng, gầm rú cuốn lấy, nuốt chửng tất cả cây cối và đá tảng trên đường đi, cuốn theo luồng khí mạnh mẽ như thể che kín cả bầu trời!
Các khán giả trong phòng phát trực tiếp đều bị thảm họa tự nhiên này dọa cho hoảng sợ, lần đầu tiên họ cảm nhận được sức mạnh đáng sợ không thể chống cự ở cự ly gần như vậy.
Màn hình lập tức tràn ngập những dòng bình luận “Chạy mau!”, “Lục ca chạy đi!” đầy hoảng loạn.
Tuy nhiên, dưới sức mạnh của thiên nhiên, mọi sự chống cự đều trở nên vô nghĩa.