Chương 75: Đừng hy vọng vào may mắn

"Bạn của anh đã leo cái dốc tuyết trông giống như cái chúng ta vừa thấy sao?"

Nguyên Định hỏi.

An Khoa "ừ" một tiếng.

"Tôi đoán vậy."

Nguyên Định nhíu nhíu mày.

"Nhưng điều đó không đủ chứng minh chúng ta cũng sẽ gặp phải lở tuyết? Ý tôi là... lở tuyết... phải xui xẻo lắm mới gặp phải chứ?"

Lục Lệ Nhiên nghe thấy lời Nguyên Định, hạ giọng cười khẩy.

Anh không nói gì với Nguyên Định, chỉ phổ biến kiến thức trong phòng phát trực tiếp.

"Thực tế, lở tuyết ở sông băng Arlok không hiếm gặp, hay nói đúng hơn, ở môi trường núi tuyết lớn như thế này không hiếm gặp. Số người chết vì lở tuyết mỗi năm gấp 10 đến 20 lần số người chết vì rơi vào Băng Liệt Khích, tỷ lệ tử vong không khác nhau là mấy."

Nguyên Định nghe được những lời của Lục Lệ Nhiên, hai má đỏ bừng, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, người này giống như cố ý chọc tức mình!

"Vì vậy, tôi khuyên các bạn ở phòng phát trực tiếp, nếu các bạn có ý định vào khu vực hoang sơ ở sông băng Arlok, đừng hy vọng vào may mắn. Gặp phải lở tuyết không cần quá xui xẻo, chỉ cần một chút không thuận lợi là đủ không có đường trở về."

Lục Lệ Nhiên nói.

Nguyên Định: "..."

Quả nhiên là cố ý!

Nguyên Long và Nguyên Tiêu phải cố gắng kiềm chế Nguyên Định, không để Nguyên Định vì quá nóng tính mà lao lên đánh nhau.

...

[Lục ca đang mỉa mai người đó phải không? Rõ ràng quá mà!]

[Có lẽ là biết người ta không thể đánh lại mình nên mới dám nói vậy]

[Tôi phát hiện ra mình thích nhìn người khác bực mình mà không thể làm gì]

[Sau khi xem phát sóng của Lục ca, ai còn muốn đi Arlok nữa? Tôi phục người đó một câu dũng cảm]

[+1]

...

Lạc Khắc lầm lũi đi cuối hàng, bởi vì lời "điềm báo" của Lục Lệ Nhiên mà không dám đề nghị nghỉ ngơi, nhưng rõ ràng, sau ba tiếng đi bộ liên tục trong tuyết, cậu đã sớm kiệt sức.

Lạc Khắc hai chân mềm nhũn, cả người lão đảo bước hụt, ngã xuống đống tuyết mềm lạnh, dây thừng buộc trên người lập tức kéo Kha Kích và Lục Lệ Nhiên, làm họ chao đảo một bước.

An Khoa nhận thấy tình hình bên này, bèn đỡ Lạc Khắc lên, cõng người ở trên lưng.

"Nếu không có thời gian nghỉ ngơi, cứ tạm thế này trước đi. Phỉ Lặc thiếu gia, khi nào cậu hồi phục sức lực, tôi sẽ để cậu xuống."

Lạc Khắc ngại đỏ mặt, gật đầu nói nhỏ đầy lo lắng.

"Làm phiền anh rồi, vậy anh cõng chắc một chút, khi trở về nhà tôi sẽ trả tiền cho anh."

An Khoa mím môi.

Lục Lệ Nhiên nhìn sơ sắc mặt Lạc Khắc, thấy rõ cậu thiếu gia được nuông chiều từ bé này đích thực không chịu nổi nữa, gương mặt trắng bệch không còn chút máu, thở hổn hển như lửa cháy trong cổ họng.

Lục Lệ Nhiên lại nhíu mày, nhanh chóng bước tới sờ trán đối phương, tình trạng nhìn vậy chứ không có sốt, nhưng vẻ ngoài là minh chứng rõ ràng nhất, sức chịu đựng của cậu ta đã nhanh chóng đạt tới giới hạn.

An Khoa khẽ hỏi Lục Lệ Nhiên.

"Chúng ta còn phải đi bao xa mới tới nơi an toàn?"

"Tôi không biết."

Lục Lệ Nhiên lắc đầu, nhìn về phía sau. Cơn gió giật mạnh làm người ta không mở nổi mắt khi nãy vô thức đã giảm đi rất rất nhiều, bầu trời không còn âm u mờ mịt, dần dần trở nên quang đãng.