An Khoa khẽ nhíu mày.
"Tôi chưa bao giờ thấy dốc tuyết thế này, nhất là diện tích lớn như vậy. Lục tiên sinh, anh thì sao?"
Sắc mặt Lục lệ Nhiên vô cùng khó coi, ánh mắt phóng xa, bề mặt tuyết phủ trên sườn dốc rộng lớn này bày trí đường tuyết tan một cách đồng nhất, kỳ lạ vô cùng.
Anh lạnh giọng nói.
"Tin tôi đi, nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức."
"Chỉ một sườn dốc phủ tuyết đã làm anh sợ đến thế sao?"
Nguyên Định châm chọc.
"Nó có thể ăn thịt anh chắc."
Lục lệ Nhiên liếc nhìn anh ta, một câu cũng lười phản bác, trực tiếp quay người bỏ đi.
An Khoa theo sát Lục lệ Nhiên, Nguyên Long và Nguyên Tiêu thấy vậy, vỗ vỗ bả vai Nguyên Định.
"Anh đùa hơi quá trớn rồi."
Nguyên Định đảo mắt.
"Anh ta chỉ nói một câu, các anh đều sợ hãi phải chạy trốn à? Coi mình là nhà tiên tri chắc?"
Nguyên Long nhìn thấy An Khoa đang dẫn đầu đi về phía trước.
"Ít nhất làm thế cũng không tổn hại gì."
"Chúng ta vốn dĩ định đi theo hướng này, giờ lại phải đi vòng xa hơn, vậy mà gọi là không tổn hại?"
Nguyên Định một mặt khó hiểu.
Anh không hiểu tại sao mọi người đều tin tưởng vô điều kiện vào lời nói bâng quơ của người đàn ông đó, rõ ràng nó không có căn cứ gì cả.
Không ai trả lời Nguyên Định, ngay cả hai anh em của anh cũng đã chạy lên phía trước, Nguyên Định đành phải cắn răng, đen mặt bực bội chạy theo.
Kha Kích thấy Lục Lệ Nhiên mang vẻ mặt khó coi trở lại, liền hỏi nhỏ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Một điềm báo."
Lục Lệ Nhiên liếc hắn một cái, mím môi.
"Tôi hy vọng là mình nhìn nhầm, nhưng nếu tôi đúng, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ gặp đại nạn."
Kha Kích nhíu mày.
...
[?? Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả!]
[+1 Tôi vẫn đang nghĩ cái sườn dốc phủ tuyết kia tan ra, vẽ lên lớp tuyết nhiều đường như ruộng bậc thang, trông rất đẹp, vậy mà quay lại Lục ca đã nói mọi người sẽ gặp đại nạn?]
[Điềm báo gì vậy?]
...
Mọi người lại tiếp tục cắm đầu lên đường, nhất thời không ai mở miệng nói chuyện, không khí trở nên nặng nề ngột ngạt.
Nguyên Định không thể chịu nổi sự im lặng này, hỏi.
"Chúng ta rốt cuộc đang tránh cái gì vậy? Chỉ vì một câu nói của ai đó, chúng ta phải làm loạn hết cả lên, phá vỡ nhịp độ hành động sao?"
An Khoa trầm mặc liếc Nguyên Định, im lặng vài giây rồi nói.
"Tôi chưa bao giờ thấy sườn dốc phủ tuyết có hiện tượng như vừa rồi, nhưng trong thời gian phục vụ quân ngũ, tôi nghe nói có một đội tiên phong tinh nhuệ đã gặp phải một trận lở tuyết lớn khi đi qua một ngọn núi tuyết, số người may mắn sống sót sau trận lở tuyết đó chỉ còn lại một phần mười."
"Người bạn đó của tôi là một trong những người may mắn sống sót. Anh ta nói, lở tuyết xảy ra mà không có dấu hiệu báo trước. Lúc đó họ đang leo lên một sườn dốc, anh ta vẫn nhớ rõ dốc tuyết đó trông như vừa tan chảy rồi đóng băng lại, những hạt tuyết lấp lánh dưới nắng, là cảnh đẹp nhất mà anh ta từng thấy."
"Nhưng chỉ trong chớp mắt, mảng tuyết hàng ngàn kg tuyết đổ ập xuống đỉnh đầu, trực tiếp quật ngã đánh ngất người. Khi anh ta tỉnh lại, anh ta đã được cứu rồi."
An Khoa nói xong, phóng mắt nhìn về phía Lục Lệ Nhiên, anh thực sự không khỏi nghi ngờ, Lục Lệ Nhiên có phải là một trong những người sống sót của đội tiên phong đó không.