Bọn họ đi không bao lâu, trước mắt hiện ra một con sông rộng khoảng sáu mét.
Gió trên sông băng Arlok đạt tốc độ kinh hoàng lên đến 80 km/h, gió lớn thổi tung băng tuyết trên sông, thoạt nhìn như một con sông sôi sục hơi nóng.
Khung cảnh tương phản kỳ dị như vậy chỉ tồn tại ở Arlok, nhưng Lục Lệ Nhiên không có tâm trạng đi thưởng thức cảnh quan.
Nếu chỉ có mình anh, anh sẽ liều mình bơi qua sông, nhưng bây giờ còn có hai Omega yếu ớt đeo theo phía sau, chưa tính đến Kha Kích, chỉ riêng Lạc Khắc thôi đã không có năng lực vượt nổi con sông này.
Bọn họ buột phải đi đường vòng.
Trong lúc Lục Lệ Nhiên tìm đường để ba người thuận lợi đi vòng qua con sông, bất ngờ gặp lại một nhóm người quen.
Hai nhóm đồng cảnh ngộ nhìn nhau.
Lục Lệ Nhiên nhận ra người dẫn đầu là An Khoa, anh nhướng mày, chào hỏi đơn giản.
Nguyên Định thấy Lục Lệ Nhiên, cả người liền khó chịu bực dọc, lúc An Khoa và Lục Lệ Nhiên chào hỏi, liền quay mặt lẻn đi.
Hai người anh em của Nguyên Định chúc mừng Lục Lệ Nhiên đã tìm thấy mục tiêu cứu hộ, nhưng không hỏi thêm gì nhiều.
An Khoa nhìn hai Omega phía sau Lục Lệ Nhiên, khẽ nhíu mày.
"Người kia là ai?"
"Cũng là người gặp nạn."
"Dẫn theo hai Omega có quá sức không?"
An Khoa lo lắng nhìn Lục Lệ Nhiên.
An Khoa biết rõ việc sinh tồn ở đây khó khăn thế nào, ngay cả nhóm của họ đi đường cũng trắc trở không kém.
Lục Lệ Nhiên từ chối ý tốt của An Khoa, người là do anh cứu, đã hứa trước với Kha Kích sẽ đưa họ ra ngoài an toàn, không thể bỏ dở giữa chừng.
Anh cũng không thấy quá sức.
"Các anh đã liên lạc được với căn cứ chưa?"
An Khoa lắc đầu.
"Mất liên lạc gần một ngày, chúng tôi dự định đi về biển ở phía nam, có thể trở về đất liền."
Anh nhìn Lục Lệ Nhiên.
"Xem ra các anh cũng có kế hoạch này?"
Lục Lệ Nhiên gật đầu, nhưng anh không muốn đi cùng quá nhiều người, rất phiền phức.
...
"Ồ! Người quen à?"
"Có phải là nhóm Lục ca từng nói kéo chân gì đó không? Lục ca ghét vì gây cản trở?"
"Nghe giống lắm, liên lạc căn cứ, chắc là họ rồi!"
"Để tôi xem họ tệ thế nào"
...
Lục Lệ Nhiên đang định tìm lý do tách ra, Nguyên Định bỗng hét lên.
"Bên đó có chuyện rồi!"
Tiếng hét của Nguyên Định thu hút sự chú ý của mọi người, Lục lệ Nhiên ra lệnh cho Kha Kích và Lạc Khắc đứng yên tại chỗ, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Nguyên Định.
Nguyên Định chỉ vào sườn dốc khoảng 60 độ, nhìn họ.
"Các anh nhìn dốc tuyết kia xem, có phải có gì kỳ lạ không?"
Một mảnh sườn dốc phủ tuyết trắng tinh, đột nhiên có một mảnh lớn đứt lìa, tan chảy bất thường, như một khối đường lớn bị đông gộp lại trong một đống đường rời rạc.
Nguyên Tiêu và Nguyên Long kéo kéo miệng cười.
"Hồi nãy anh đi tiểu tiện, không phải ở đấy chứ?"
Nguyên Định nháy mắt mặt đỏ tai hồng xấu hổ, tức giận phản bác.
"Tôi không có! Lúc tôi đến thì ở đấy vốn dĩ đã thế rồi!"
"Trông cũng đẹp thật"
Nguyên Tiêu cảm thán.
"Chẳng biết làm thế nào mà hình thành được như vậy, có lẽ là kỳ công điêu luyện của thiên nhiên."
Nguyên Long gật đầu đồng tình.