...
"Chào buổi sáng, Lục ca!"
"Đã phát sóng rồi, tôi phải thông báo cho bạn bè!"
"Wow, hôm nay cảnh ở Arlok đẹp quá! Lục ca ngủ có ngon không?"
...
Lục Lệ Nhiên nhìn lướt qua số người đang xem trực tiếp, nhiều hơn anh dự đoán, bắt đầu nói.
"Chào mọi người, tôi là Lục Lệ Nhiên, là chuyên gia sinh tồn hoang dã, đồng thời là một thợ săn tiền thưởng. Tối qua, chúng tôi may mắn tìm thấy một hang động ở độ cao gần ba nghìn mét trên sông Arlok và qua đêm ở đó."
"Bây giờ chúng tôi sẽ tiếp tục hành trình. Do mất liên lạc với căn cứ cứu hộ, hiện giờ chúng tôi phải tự cứu mình ra khỏi sông băng Arlok."
"Mục tiêu của chúng tôi là biển Barron ở phía nam Arlok, nơi chiếm 80% giao thông hàng hải của toàn bộ Hoang Tinh. Ở đó, khả năng chúng tôi được cứu và trở về thế giới văn minh là cao nhất."
Anh đơn giản kể qua tình hình trước đó, hai người phía sau lặng lẽ đi theo, từng bước từng bước tiến lên.
Bọn họ đi được một đoạn, đúng như Lục Lệ Nhiên nói, trời đẹp chớp mắt lướt qua.
Gió lớn giật mạnh kèm theo tuyết rơi, điên cuồng từ trên trời dội xuống, buộc tất cả phải nheo mắt lại, khó mà thẳng lưng đi đường trong điều kiện như vậy.
Lục Lệ Nhiên kéo cao cổ áo, che gần hết khuôn mặt, hét lớn.
"Gió tuyết quá lớn, chúng ta tạm tránh ở bên kia!"
Theo hướng Lục Lệ Nhiên chỉ, Kha Kích thấy một sườn đồi che gió, hắn gật đầu, một tay kéo Lạc Khắc ở phía sau, nhanh chóng đuổi kịp.
Ba người trú ở chỗ khuất gió, cơn gió lạnh rít qua tai chói đến mức không thể nghe thấy gì, Lục Lệ Nhiên thở hổn hển, khoa tay múa chân ra hiệu cho Kha Kích, đợi mười phút nữa sẽ tiếp tục đi.
Lục Lệ Nhiên chỉnh quả cầu xuống trước mặt, thở dốc nói.
"Đây là Arlok, khi yên bình thì đẹp như một nàng công chúa, cao quý đến mức làm ai cũng muốn tới gần cảm nhận thử, nhưng khi nổi giận, có thể đủ để người ta phải khϊếp sợ mà rút lui."
...
"Chỉ một giây trước còn như phim quảng cáo du lịch băng đảo, giây sau đã như phim thảm họa kỷ băng hà"
"Cảm ơn Lục ca đã giúp tôi bỏ đi ý định, tôi sẽ không bao giờ du lịch Arlok nữa"
"Lục ca dạy bạn rằng không tự tìm đường chết thì sẽ không chết"
...
Mười phút trôi qua, gió giật mạnh vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, Lục Lệ Nhiên đành phải tiếp tục lên đường.
"Từng có một thợ săn tiền thưởng giàu kinh nghiệm ở Arlok nói với tôi, nếu anh không thích thời tiết hiện tại, thì đợi vài phút đi, trời có thể sẽ xấu hơn khi nãy."
Lục Lệ Nhiên cười khổ.
"Tôi nghĩ đây chính là trường hợp đó."
"Nếu cơn gió này không thể ngừng lại trong một khoảng thời gian ngắn, thì nó nhất định sẽ kéo dài rất rất lâu"
Lục Lệ Nhiên hét lên với Kha Kích và Lạc Khắc.
"Hãy theo sát tôi!"
Lạc Khắc gật đầu yếu ớt, run rẩy như một con chim non mới sinh.