Kha Kích xoa xoa trán, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, cười cười, nói xin lỗi với Lục Lệ Nhiên.
"Tự nhiên tôi nói nhiều như vậy, không làm anh thấy phiền chứ?"
Lục Lệ Nhiên lặng lẽ nghe, vài tia lửa tách tách bùng lên rồi vụt tắt trong đống lửa trước mắt, Lục Lệ Nhiên lắc đầu.
"Không phiền. Chỉ là rất ngưỡng mộ bạn đời của anh... được anh yêu thương nghiêm túc như vậy."
"Tôi đã từng nghĩ sẽ mất đi em ấy mãi mãi, sau đó mới nhận ra... những ký ức về em ấy cứ thế khắc sâu trong tim, không thể phai nhòa."
Kha Kích hà nhẹ một hơi, nói với Lục Lệ Nhiên.
"Tôi không tốt như anh nói đâu, thậm chí, tôi còn không biết em ấy có biết tôi yêu em ấy hay không."
Lục Lệ Nhiên sững sờ một chút.
"Cơ hội ở riêng với em ấy cực kỳ ít, phần lớn thời gian tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn em ấy thôi."
Kha Kích đối diện với biểu cảm kinh ngạc hiện rõ của Lục Lệ Nhiên, gượng gạo gãi chóp mũi, xấu hổ cười cười.
Lục Lệ Nhiên giật nhẹ khóe miệng, nghe hết nửa ngày trời, hóa ra chỉ là chuyện tình đơn phương của anh ta?
"...Vậy anh cố gắng lên."
Lục Lệ Nhiên khó khăn nói lời khích lệ.
Kha Kích gật đầu.
"Cảm ơn."
"Còn anh? Anh có người mình thích không?"
Kha Kích hỏi.
Lục Lệ Nhiên nheo mắt nhìn Kha Kích.
"Tôi với anh chưa đủ thân thiết để kể mấy chuyện này."
Kha Kích: “???”
Sao tự nhiên trở mặt không nhận?
"...Tôi kể anh nghe rồi còn gì."
"Tôi ép anh kể sao?"
Lục Lệ Nhiên vặn ngược.
Kha Kích: "..."
Thật là một Alpha khó hiểu khó chiều.
Kha Kích nghĩ thầm trong bụng.
Hai người chia nhau ăn xong cái đùi dê nướng cuối cùng, trở lại hang động nghỉ ngơi.
Cửa hang được che chắn bằng những tảng đá và tuyết cứng, ngăn gió tuyết xâm nhập.
Lông của hai con dê núi được dùng như chăn lông dày, đắp lên người ngay lập tức ấm áp hơn nhiều.
Lạc Khắc không chê lông dê mang mùi máu tươi tanh tưởi, quấn trong lông dê, thoải mái mà thở ra một hơi.
"Thậm chí tôi còn tưởng như mình đang nằm trên chiếc chăn lông cừu Bonilla trong phòng ngủ của mình."
Lông cừu Bonilla có sản lượng hàng năm chưa đến một trăm kg, được mệnh danh là "vàng mềm", thậm chí còn quý hơn vàng.
Lục Lệ Nhiên nhếch mép, đúng là người giàu biết cách tiêu tiền.
Qua một đêm, bên ngoài không có gió tuyết, yên tĩnh một cách bất ngờ.
Bọn họ dọn dẹp đá tuyết chắn trước hang động, bầu trời bên ngoài trong xanh vô cùng.
Lạc Khắc hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo tràn vào, khiến cậu rùng mình tỉnh táo hơn nhiều.
Lạc Khắc nhìn Lục Lệ Nhiên và Kha Kích.
"Hôm nay thời tiết đẹp thật nhỉ."
"Hy vọng là vậy,"
Lục Lệ Nhiên không khẳng định.
"Thời tiết trên sông băng thường thay đổi liên tục, nhất thời thấy thời tiết tốt không nói lên điều gì cả."
Lạc Khắc chớp mắt.
"Anh có phải bi quan quá rồi không?"
Lục Lệ Nhiên nhìn cậu, thật sự không muốn nói nhiều.
"Nếu tôi thật sự là người bi quan, thì giờ này cậu đã bị kẹp trong Băng Liệt Khích từ lâu rồi."
Lạc Khắc lè lưỡi.
Lục Lệ Nhiên mở phát trực tiếp, thả quả cầu quay hình ra.
Số người theo dõi hiện tại đã tăng lên hơn ba nghìn, ngay khi mở phát trực tiếp, đã có ba bốn trăm người đổ vào.