Chương 63: Mỗi người một cái

Nhiều người trong phòng phát trực tiếp tò mò về hương vị. Lục Lệ Nhiên suy nghĩ vài giây, khô khốc trả lời.

“Gần giống thịt cừu, không hôi lắm.”

Kha Kích nhướng mày, Lục Lệ Nhiên nói.

“Phòng phát trực tiếp tò mò hương vị này thế nào.”

Kha Kích nghe vậy “ừm” một tiếng, mắt cười cong cong.

“Vừa được ngắm cảnh sông băng Arlock hiếm có, vừa thưởng thức thịt dê tươi ngon nấu bằng nước tuyết, mềm tan thơm ngon, thêm canh rau dương xỉ thiên nhiên, thanh mát, không ngấy. Tôi nghĩ không còn gì tuyệt hơn thế.”

Lục Lệ Nhiên ngạc nhiên một giây, rồi bật cười.

Đây là lần đầu tiên anh thấy có người dành nhiều lời hoa mỹ về đồ ăn sinh tồn như vậy.

Lục Lệ Nhiên chưa no, liền lấy thêm một miếng thịt dê to, dùng dao nhỏ cắt thành lát mỏng đặt trên mép "chén đá" nóng. Anh bổ sung.

“Còn có thịt dê nướng nữa.”

“Thật tuyệt vời.”

Kha Kích chớp chớp mắt, cười tươi, có vẻ như Lục Lệ Nhiên đã quên chuyện tra hỏi mình rồi.

Mỡ trên tấm đá nướng kêu xèo xèo, thịt từ từ chuyển màu, cong lại, hương thơm của thịt nướng lan tỏa trong không khí, đối lập hoàn toàn với phong cảnh băng tuyết lạnh lẽo xung quanh.

Bụng của cả Kha Kích và Lục Lệ Nhiên đồng loạt kêu rộn ràng.

...

“Tự nhiên tôi thấy ghen tị với Lục ca ghê! Ăn ngon quá đi mất…”

“Muốn ăn quá, muốn ăn quá, muốn ăn quá”

“Tôi lấy bát ra rồi, tiếp tục ăn thôi”

“Trình độ sinh tồn nơi hoang dã này quá cao rồi, cũng quá sung sướиɠ rồi!”

...

Hai người ăn hết khoảng đâu đó năm ký thịt dê, mới thấy toàn thân thỏa mãn dễ chịu.

Kha Kích lụm lại thiết lập "làm gì cũng không xong, chỉ giỏi làm cảnh" đeo lên, ngồi sát Lục Lệ Nhiên sưởi ấm bên lửa trại, căng bụng chùn mắt, lim dim như một con mèo lười.

Lục Lệ Nhiên hạ mi mắt, liếc qua người đàn ông có vẻ nhiều bí mật này, tạm thời không vạch trần.

Anh cầm lên hai xiên mắt dê nướng trên lửa đã lâu, đưa một xiên cho Kha Kích.

“Mỗi người một cái.”

Sự thoải mái trên mặt Kha Kích ngay lập tức cứng lại, hắn ngồi thẳng dậy, chớp chớp mắt nhìn Lục Lệ Nhiên.

“Này chắc không cần đâu?”

Lục Lệ Nhiên không cảm xúc nhìn chằm chằm Kha Kích.

Vài giây sau, Kha Kích đầu hàng nhận lấy xiên mắt.

Thật lòng mà nói, ngay cả khi Kha Kích là một Quan chỉ huy, ở trong hoàn cảnh chiến đấu tồi tệ nhất suốt chín mươi ngày, Kha Kích cũng chưa từng phải ăn mắt động vật.

Đương nhiên là vì họ mang lương khô và dịch dinh dưỡng, hương vị cũng không tệ lắm.

Nhưng đối với Lục Lệ Nhiên, đây không phải lần đầu.

Nhiệm vụ sinh tồn mà hệ thống giao cho Lục Lệ Nhiên thường giới hạn số lượng vật phẩm anh mang theo, có nghĩa là bất cứ thứ gì từ thiên nhiên có thể ăn được, Lục Lệ Nhiên đều không bỏ qua.