Chương 58: Thời kỳ di chuyển của sông băng

Lục Lệ Nhiên biết lúc này trong phòng phát trực tiếp, Kim Phỉ và bé con nhất định đang theo dõi, anh giơ ngón cái lên trước quả cầu, rồi nhảy xuống.

Kha Kích giật mình, mi mắt run lên, vô thức lao tới, thấy Lục Lệ Nhiên đang treo lơ lửng giữa Băng Liệt Khích.

Ba lô đầy tuyết và các nút thắt dây nhanh chóng xé qua lớp tuyết dày, tạo ra một cơn bão tuyết dữ dội, vì sức rơi mà bị kẹt chặt vào băng cứng.

Chính nhờ điều này mà Lục Lệ Nhiên không rơi hẳn xuống đáy Băng Liệt Khích.

Lục Lệ Nhiên mất gần một phút mới ổn định cơ thể, không còn xoay tròn và va đập vào khe nứt do lực rơi.

Lục Lệ Nhiên thở hổn hển, để không làm bé con và Kim Phỉ nhìn qua phòng phát sóng lo lắng, anh cố gắng kìm nén hơi thở, ra vẻ thoải mái mà nói.

"Rơi vào Băng Liệt Khích thật sự là ác mộng. Nhưng nhìn lên trên xem đi, tôi có thể thấy các nút thắt dây của tôi đã kẹt chặt vào lớp băng cứng, lớp phòng hộ đã hoạt động."

"Phần còn lại là đưa người đó lên, để tập trung, tôi có thể sẽ không nói nhiều."

...

[Lục ca đừng nói gì nữa, nhất định phải sống sót! Cẩn thận một chút!]

[Tôi thật không ngờ Lục ca lại nhảy thẳng xuống như vậy, gan dạ quá trời!]

[Tranh thủ thời gian mà, thật sự không dễ dàng...]

[Đội cứu hộ thật quá chậm, đã lâu như vậy rồi mà chưa đến nữa!]

...

Lục Lệ Nhiên không nói thêm lời nào, anh thả dây xuống chỗ Phỉ Lặc Lạc Khắc đang co rúc, mới phát hiện người này không phải đang trốn mà bị kẹt ở trong đó.

Lục Lệ Nhiên phải dùng chui dao nhỏ đập vỡ các khối băng xung quanh, mới giải thoát được một chân bị kẹt của đối phương.

Việc này mất thời gian gấp đôi so với dự tính của Lục Lệ Nhiên.

Anh đang ở giữa Băng Liệt Khích, có thể nghe rõ tiếng két két cạ sát vào nhau của khối băng, sau đó những tiếng rầm rầm liên tiếp như tiếng sấm, không mạnh nhưng vang rền bên tai, tim anh bất giác đập nhanh.

...

[Cái gì phát ra âm thanh vậy?! Mọi người có nghe thấy không?!]

[Âm thanh rùng rợn quá... Chứng sợ không gian kín của tôi lại phát tác rồi]

...

"Quả nhiên là thời kỳ di chuyển của sông băng, thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều."

Lục Lệ Nhiên sắc mặt thay đổi, lập tức dùng dây thừng buộc chặt Phỉ Lặc Lạc Khắc đang hôn mê vào người mình.

Đồng thời, anh cũng tạo một nút thòng lọng khác trên sợi dây thừng làm phòng hộ khi nãy, buộc chặt nó vào người mình, rồi mở rộng thòng lọng để tạo một điểm tựa dưới chân.

Bằng cách này, Lục Lệ Nhiên đã tự tạo cho mình một điểm tựa ở khoảng không không có điểm đứng, và có lực nâng cao gần nửa mét, giống như một chiếc yên ngựa, giúp anh dễ dàng bám vào dây thừng để leo lên.

Dù vậy, việc mang theo trọng lượng của một Omega trưởng thành khiến cho hành động tự cứu vốn đã khó khăn lại càng trở nên gian nan hơn.