Chương 56: Cậu ấy không thể chờ lâu như vậy

Phòng phát trực tiếp vô cùng nhộn nhịp, Lục Lệ Nhiên lướt qua bình luận, khóe miệng hơi cong lên, nghe mọi người nói làm anh cũng có chút mong chờ biểu cảm của Kha Kích.

Khi họ đang chờ đồ ăn chín, từ vách đá sau lưng bỗng phát ra một tiếng vang trầm đυ.c.

Lục Lệ Nhiên lập tức đứng dậy nhìn qua, thấy ở phía vách đá không xa, có vật gì đó rơi xuống, đập liên tiếp vào những tảng đá nhô ra, cuối cùng phát ra một tiếng vang nặng nề, rơi mạnh xuống đất.

Kha Kích nheo mắt lại, khuôn mặt hơi nghiêm trọng, hắn thấy rõ đó chính là một con dê núi, nhưng vách đá này... rõ ràng không phải là nơi gây nguy hiểm, có thể khiến nó dễ dàng trượt chân té chết.

Lục Lệ Nhiên nhanh chóng chạy lại, kiểm tra tình trạng của con dê núi.

Kha Kích ngồi xổm bên cạnh, thấp giọng nói.

“Cũng bị ngã chết.”

“Anh theo làm gì... mà thôi.”

Lục Lệ Nhiên hơi cau mày, nhưng nhanh chóng từ bỏ việc thắc mắc Kha Kích theo mình.

Anh trầm giọng nói.

“Tôi không biết các bạn trong phòng phát trực tiếp có chú ý tình hình vách đá bên này không, nhưng trong mắt tôi, khi nãy nó giống như tự sát, trực tiếp nhảy từ vách đá xuống.”

"Dê núi là loài động vật sống và di chuyển tốt nhất trên những vách đá dốc và những tảng đá. Những vách đá như thế này không thể khiến hai con dê núi liên tiếp rơi xuống và chết."

Kha Kích đồng ý gật đầu nhẹ, đây là tín hiệu mà Arlok đưa ra.

Quả nhiên, Lục Lệ Nhiên thở ra một hơi nặng nề, đứng lên và nhìn về phía Băng Liệt Khích nơi Phỉ Lặc Lạc Khắc bị mắc kẹt, lạnh lùng nói.

"Trừ khi vách đá này không còn ổn định vững chắc."

"Điều này có nghĩa là tảng băng dưới đồng tuyết nơi chúng ta đang ở đang di chuyển, tầm ngầm hoạt động. Băng Liệt Khích có thể sụp đổ, hợp nhất hoặc va đập bất cứ lúc nào."

..

[Đờ mờ? Vừa mới nghĩ chủ phòng cuối cùng cũng có thể ăn một bữa ngon... kết quả là lại có chuyện xảy ra nữa??]

[Thật sự thì tôi không hiểu lắm... Vậy bây giờ chủ phòng có ý định rút lui sao?]

[Có thể ăn một bữa trước rồi mới đi không?]

...

"Phỉ Lặc Lạc Khắc đang trong tình trạng nguy hiểm, mỗi một phút trôi qua, khả năng cậu ấy chết vì bị mắc kẹt càng tăng lên."

Lục Lệ Nhiên nói, anh mím mím môi và liên lạc với căn cứ cứu hộ.

Người ở căn cứ cứu hộ lúc này cũng đang xoay sở đến sức đầu mẻ trán.

Máy bay trực thăng cứu hộ được phái đi phải dậm chân tại chỗ vì luồng không khí mạnh lưu chuyển trên sông băng Arlok, thậm chí không thể tiếp cận khu vực cách đó 1000m, hiện tại bọn họ đang tìm cách khác để đến.

"Chúng tôi đang tìm cách... nhưng ước tính... phải thêm bốn, năm giờ nữa..."

Tín hiệu từ căn cứ cứu hộ cũng bị ảnh hưởng bởi thời tiết, ngắt quãng không ngừng, nghe cái được cái không.

Lục Lệ Nhiên ngắt đứt liên lạc, lật tức dứt khoát ra quyết định.

"Cậu ấy không thể chờ lâu như vậy, tôi phải xuống đó."