Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Livestream Sinh Tồn Hoang Dã, Tôi Nổi Tiếng Trên Toàn Tinh Tế

Chương 52: Thái độ đáng khen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Lệ Nhiên nhanh chóng quay lại bên Kha Kích, hỏi Kha Kích.

"Anh có thể nhóm lửa không?"

Kha Kích lẽ ra định gật đầu, nhưng nhanh chóng nhớ lại thân phận của mình, động tác gật đầu dừng lại, chuyển thành lắc đầu.

"Không rành lắm... nhưng tôi có thể học."

“Thái độ đáng khen.”

Lục Lệ Nhiên kéo khóe miệng khô khốc khẽ cười, anh cũng không trông mong Kha Kích thực sự biết cách nhóm lửa.

Những cành cây trơ trọi trong tuyết là chất đốt tự nhiên tốt nhất. Lục Lệ Nhiên dùng dao nhỏ gọt bỏ lớp vỏ bên ngoài, sau đó xé vụn từng lớp gỗ trắng khô ráo bên trong, gom lại thành một đống.

Chuẩn bị xong vật liệu cho Kha Kích, Lục Lệ Nhiên lấy đá đánh lửa và minh họa cách sử dụng trước mặt Kha Kích, sau đó giao toàn bộ nhiệm vụ nhóm lửa cho Kha Kích, còn dặn dò.

“Anh ở đây nhóm lửa, tôi đi tìm thức ăn.”

Kha Kích gật đầu, mỉm cười.

“Anh yên tâm, để đó cho tôi.”

Lục Lệ Nhiên có hơi phức tạp nhìn Kha Kích, khẽ gật đầu.

“Cố lên.”

Lục Lệ Nhiên chỉ muốn tìm việc gì đó cho Kha Kích làm trong khoảng thời gian anh vắng mặt, tránh để Kha Kích rảnh rỗi sinh nông nỗi. Không hy vọng Kha Kích có thể đốt được một đống lửa.

Kha Kích không biết suy nghĩ thực sự của Lục Lệ Nhiên, chỉ thấy vui vẻ vì cuối cùng mình cũng giúp đỡ được cái gì đó mà không bị lộ thân phận.

Lục Lệ Nhiên nhanh chóng đến vách đá gần đó, ngước nhìn, đánh giá sơ lược những chỗ thích hợp để leo lên, đồng thời nói với khán giả trong phòng phát trực tiếp.

“Vì không có trang bị leo núi, tôi chỉ có thể leo tay không.”

“Những tảng đá này trông chắc chắn vô cùng, nhưng nói thật, chúng là thứ không đáng tin nhất ở đây.”

Anh vừa nói, vừa bắt đầu leo lên, bám vào vách đá như thằn lằn, trong chốc lát đã leo được ba, bốn mét.

Lục Lệ Nhiên tìm thấy một ít dương xỉ xanh đậm trong khe đá, cố gắng dùng một tay quơ hết bọn chúng, nhét tất cả vào ba lô.

“Đây là thứ tôi cần tìm, nhưng chừng này rõ ràng không đủ để chúng tôi bổ sung năng lượng, tôi phải tìm thêm.”

Phía trước là một phiến đá nhô ra trên sườn núi dốc, Lục Lệ Nhiên mạnh dạn đoán, bên kia phiến đá có thể mọc nhiều dương xỉ xanh tươi hơn vì nó quay lưng lại với mặt trời.

Lục Lệ Nhiên hít thở sâu, đổi tay bám vào một tảng đá nhô ra trước mặt.

Khi anh vừa đặt tay lên, cảm nhận sự lung lay dưới lòng bàn tay, ánh mắt tối lại, tiếp tục chủ đề chưa nói xong.

“Mỗi lần đổi điểm bám, nhất định phải đảm bảo ba điểm còn lại dẫm chắc, bám chắc, vì bạn không thể biết chỗ tiếp theo có thực sự vững chắc không, chẳng hạn như tảng đá tôi đang nắm.”

“Thoạt nhìn trông nó rất ổn, nhưng thực tế không chịu được trọng lượng.”

Anh vừa nói, tay hơi dùng chút lực, tảng đá lung lay bật ra khỏi vách đá rơi xuống, khiến nửa người Lục Lệ Nhiên chao đảo, người xem trong phòng phát trực tiếp thót tim.
« Chương TrướcChương Tiếp »