Lục Lệ Nhiên hít một hơi thật sâu, không khí lạnh buốt tràn vào phổi làm anh tỉnh táo.
Lục Lệ Nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn quanh một vòng, rồi choàng áo khoác lên, chiếc mũ áo choàng to rộng che gần hết khuôn mặt anh trong bóng tối.
Vé phi thuyền không gian giá quá đắt đỏ, nhưng dù sao đi nữa, Lục Lệ Nhiên cũng phải lấy được nó.
Đây là cách duy nhất hiện tại để anh có thể liên lạc với gia đình, và cũng là hy vọng duy nhất để đứa con nhỏ của anh được chữa trị.
Chiếc phi thuyền từ từ đáp xuống địa chỉ mà Lục Lệ Nhiên đã đặt trước.
Khi cửa mở, Lục Lệ Nhiên nhanh chóng bám lấy sợi dây thừng, tức khắc lao xuống đất trong vài giây, hành động dứt khoát, quyết đoán, lại đẹp mắt y như trong sách giáo khoa.
Lục Lệ Nhiên lấy từ trong kho chứa một con thỏ nhỏ lông xù, đó là con non của một con thỏ ưng mà anh săn được trong khu vực hoang dã.
Khi còn nhỏ, nó y hệt như một con thỏ con với đôi cánh chưa trổ lông áp chặt vào lưng, đến khi trưởng thành, đôi cánh có thể mở ra rộng đến hai mét.
Thỏ ưng có tính cách hiền lành, có thể được thuần hóa làm thú cưỡi.
Đây là món quà nhỏ Lục Lệ Nhiên chuẩn bị cho Lục Tử Khiêm.
Nghĩ đến việc sắp về nhà, bước chân Lục Lệ Nhiên không khỏi nhanh hơn, anh băng qua con hẻm cũ nát với tốc độ bàn thờ, cuốn theo một cơn gió mạnh làm đám người vô gia cư hai bên hẻm giật mình.
“Cái quái gì thế?! Ai mà làm tôi hết hồn vậy! Ban ngày ban mặt mà làm như ma quỷ!”
“Đó chẳng phải là người đàn ông ở phòng 371, dắt theo đứa nhỏ đó sao? Nghe nói anh ta chết ở khu vực hoang dã rồi mà?!”
“Phải không? Khu vực hoang dã đó! Nơi đó được coi là một trong mười nơi nguy hiểm nhất trên tinh cầu này! Nhưng nhìn anh ta không có vẻ gì bị thương cả?”
“Giỏi thật, nhìn con thỏ ưng anh ta cầm kìa! Chỉ có ở khu vực hoang dã mới có thôi! Quá đỉnh, sau này chắc chắn sẽ có nhiều người giàu có tìm anh ta để kiếm hàng ra vào khu vực hoang dã.”
“Ghen tị thật...”
“Chết tiệt, Đoan gia hình như tìm đến nhà anh ta, nói là đòi tiền bảo kê gì đó, không thì sẽ đuổi hết người trong đó ra ngoài…”
Dáng người gầy gò mặc áo đen lướt nhanh giữa những toà nhà cũ nát.
Chẳng mấy chốc, một căn nhà nhỏ hiện ra trước mắt, hoàn toàn khác biệt với con phố hỗn loạn này.
Tường ngoài sạch sẽ, không có rác rưởi bừa bãi chồng chất xung quanh, thậm chí còn có một mảnh vườn nhỏ trước nhà.
Một người đàn ông cà lơ phất phơ đứng chặn trước cửa nhà, phía trước hắn ta là hai gã đàn em vạm vỡ, đang đập cánh cửa đáng thương phát ra tiếng ầm ầm.