Chương 48: Ai tách ra người đó xui xẻo

Lục Lệ Nhiên đặt cột mốc dưới chân làm dấu, khi cột mốc khởi động, người phụ trách Hiệp hội thợ săn bên căn cứ sẽ nhận được thông tin tọa độ chính xác.

Ngay lập tức, căn cứ đã nhận được thông tin từ Lục Lệ Nhiên.

"Có người tìm thấy Phỉ Lặc Lạc Khắc rồi! Mau thông báo cho gia tộc Phỉ Lặc đi!"

"Rõ!"

"Đội nào vậy? Lần này tiền thưởng không nhỏ đâu!"

"Tình trạng của Phỉ Lặc Lạc Khắc thế nào? Còn sống không?"

"Tôi đang liên lạc."

Không lâu sau, Lục Lệ Nhiên nhận được yêu cầu liên lạc video từ căn cứ.

"Thì ra là cậu!"

Người phụ trách hiệp hội phía bên kia hơi ngạc nhiên, ông đã sớm biết tin Lục Lệ Nhiên hành động một mình, thậm chí ông còn nghĩ, Lục Lệ Nhiên chưa chắc có thể sống sót trở về từ sông băng Arlok.

Rất nhanh, người phụ trách hoàn hồn, vào thẳng vấn đề.

"Tình trạng của mục tiêu mất tích thế nào?"

"Còn sống, không bị thương nặng, nhưng bị gãy xương lệch vị trí, vết thương bị đông lạnh nghiêm trọng do rét lạnh. Hơn nữa, cậu ta rơi xuống Băng Liệt Khích, độ sâu đâu đó hơn năm mét."

Lục Lệ Nhiên trả lời ngắn gọn.

"Băng Liệt Khích!?"

Người phụ trách bên kia hít sâu một hơi, cho dù có gãy xương, bị đông lạnh đều không thành vấn đề, nhưng rơi vào Băng Liệt Khích?

Đây là một trong những tình huống xấu nhất mà họ dự đoán.

Thật sự là xui xẻo.

"Đội cứu hộ của chúng tôi đang trên đường đến, nhưng do bão tuyết, ước chừng khoảng ba tiếng nữa mới tới nơi."

Người phụ trách nói.

"Làm ơn hãy chú ý đến tình trạng của mục tiêu mất tích và giữ liên lạc với chúng tôi."

Lục Lệ Nhiên đáp lại một tiếng, cúp liên lạc.

...

Hai đội khác trên núi tuyết cảm thấy ảo não, thất vọng cực kỳ, họ đều nhìn thấy pháo hiệu màu cam đỏ báo hiệu mục tiêu xuất hiện, cũng có nghĩa là số tiền thưởng kếch xù đó hoàn toàn vuột khỏi tầm tay.

"Không ngờ lại bị đội đó vượt mặt."

Nguyên Định không cam tâm, tức giận đạp một cái vào đống tuyết.

Bọn họ cách vị trí pháo hiệu bắn lên rất gần, nếu cho họ thêm thời gian nửa ngày nữa, họ cũng có thể tìm thấy Omega mất tích đó.

"Em biết đó là đội nào không?"

Anh trai của Nguyên Định, Nguyên Tiêu tò mò hỏi.

"Trừ đội của chúng ta thì còn đội nào nữa?"

Nguyên Định lườm một cái, "Hừm", giọng hơi cao hơn, liếc nhìn An Khoa đang đi bên cạnh.

"Anh không lẽ còn cho là tên thợ săn tiền thưởng đã rời đội đó chứ?"

"Hắn ta còn sống hay không còn chưa chắc đâu, cơn bão tuyết hôm qua lớn như vậy, ai tách ra người đó xui xẻo."

Nguyên Định nhếch môi.

An Khoa dừng bước, lạnh lùng nhìn lại, định mở miệng nói gì đó nhưng lại thấy ở khoảng tuyết phía bên kia, một đội khác mặt mày xám xịt, bộ dạng bẩn thỉu đang đi về phía họ.