Chương 46: Trông tôi vô dụng thế sao

...

[Trạng thái hoạt động là sao...?]

[Tôi nghe nói gần đây, sông băng Arlok xảy ra nhiều vụ thợ săn tiền thưởng bị mất tích, có liên quan đến việc này không?]

[Tôi cũng nghe nói! Đều là những thợ săn kinh nghiệm đầy mình, thậm chí bây giờ trên bảng thông báo của trại săn tiền thưởng ở Arlok còn có cảnh báo thợ săn suy nghĩ kỹ trước khi vào sông băng]

[Khủng khϊếp quá...]

...

"Tôi có một linh cảm không hay cho lắm..."

Lục Lệ Nhiên mím môi.

"Có thể mục tiêu mất tích của chúng ta đã rơi vào Băng Liệt Khích."

"Tọa độ hiển thị trên máy dò tìm chính là vị trí của Băng Liệt Khích đó, tôi phải lại gần kiểm tra một chút."

Lục Lệ Nhiên nói, đồng thời dự định tháo dây nối giữa anh và Kha Kích.

"Cấu trúc tuyết ở khu vực đó rất lỏng lẻo, tôi phải một mình đi qua."

Anh nhìn Kha Kích, trong mắt đối phương rõ ràng không đồng ý với quyết định của anh.

"Anh cũng nói khu vực đó nguy hiểm thế nào, nếu anh vô ý rơi xuống, ít nhất còn có tôi làm biện pháp phòng hộ, tôi sẽ kéo anh lên."

Kha Kích nói, không tán đồng việc Lục Lệ Nhiên tháo dây tách ra.

Lục Lệ Nhiên có chút ngạc nhiên, nhưng càng thấy buồn cười hơn – cầu mong vào một cậu ấm Omega vô dụng ngốc nghếch làm biện pháp phòng hộ cho mình, chi bằng cầu trời cho Quan chỉ huy Kha Kích của họ từ trên trời rơi xuống còn hơn.

"Cảm ơn, nhưng không cần."

Lục Lệ Nhiên khóe léo lắc đầu từ chối ý tốt của đối phương.

"Tôi càng lo lắng chuyện mang anh theo qua đó, lỡ anh vô ý giẫm vào cái Băng Liệt Khích nào thì toi."

Kha Kích: "..."

Trông tôi vô dụng thế sao?

...

[Haha bị chê rồi, mỹ nhân ngốc nghếch haha]

[Bổ sung, mỹ nhân ngốc ngếch giàu có tốt bụng, đáng tiếc là không biết tự lượng sức mình]

[Thằng nhóc nhà anh còn nhớ cách đây không lâu suýt nữa giẫm vào một cái Băng Liệt Khích, xém rơi xuống rồi không?]

[Tôi nghĩ chủ phòng có thể một mình sống tốt, nhưng mang theo Omega này thì chưa chắc (doge)]

...

Lục Lệ Nhiên vẫn tháo dây nối giữa hai người, yêu cầu Kha Kích đứng yên không được di chuyển, còn anh thì cẩn thận chậm rãi tiến lại gần khu vực Băng Liệt Khích đó.

Giống như Lục Lệ Nhiên nói, cấu trúc mặt tuyết ở khu vực này rất lỏng lẻo, ngay cả anh cũng suýt nữa giẫm hụt hai lần.

Khi Lục Lệ Nhiên đặt bước chân cuối cùng lên mặt đất chắc chắn, mọi người trong phòng phát trực tiếp đều thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau ăn mừng.

"Các bạn có thể thấy Băng Liệt Khích này khá rộng, lớn bằng thân hình của hai người lớn."

Lục Lệ Nhiên nằm sấp trên mặt tuyết, chỉ xuống Băng Liệt Khích, ra hiệu cho khán giả trong phòng phát trực tiếp xem, đồng thời giải thích.

"Nó rất sâu, tầm nhìn rất kém, cơ bản không thể thấy được dưới đáy có gì, không thể xác định mục tiêu của chúng ta có ở dưới đó hay không."