...
[Trời má! Chủ phòng phong thần!? Sao biết được bên dưới lớp tuyết là khe nứt vậy?]
[Nếu rơi xuống đó thì chết chắc luôn?]
[May mà kéo kịp, làm tôi hết hồn]
[Suýt chút nữa, trên tinh cầu này đã mất đi một Omega đẹp trai nhà giàu rồi]
[Đây có phải là dàn dựng trước rồi không? Đội ngũ chuẩn bị cảnh này trước rồi sao? Cũng giả trân quá đi!]
[Dàn dựng cái đầu mày, tình huống nguy hiểm thế này mà còn nói giả, có mắt không?]
...
Lục Lệ Nhiên không rảnh bận tâm đến phòng phát trực tiếp, anh nằm rạp xuống mặt tuyết, thấp giọng nói nhỏ.
“Thấy chỗ đó không? Đống tuyết dày này ít nhất cũng phải dài cả trăm mét, trông giống như mọi chỗ khác. Nhưng từ góc này có thể thấy bên dưới là trống rỗng, lớp tuyết giống như một cây cầu tuyết bắc qua khe nứt.”
“Đây là Băng Liệt Khích, cửa địa ngục của băng hà.”
Lục Lệ Nhiên cẩn thận vòng qua khu vực đó, giải thích.
“Địa hình Băng Liệt Khích chính là một nơi có những khe nứt vừa dài vừa sâu như một cái bẫy. Chúng rất nguy hiểm, ẩn sâu dưới lớp tuyết dày, có cái sâu đến hàng chục mét.”
“Đương nhiên không ai muốn rơi vào đó.”
Lục Lệ Nhiên nói.
“Bạn không thể biết được dưới đó sâu bao nhiêu, là một lớp tuyết dày khác, hay là một nền băng cứng, thậm chí có thể là những cột băng nhọn sắc bén hướng lên.”
Kha Kích ánh mắt ngưỡng mộ nhìn bóng lưng Lục Lệ Nhiên, sự tỉ mỉ và cẩn trọng của anh không phải không có lý do, chẳng trách Hiệp hội Thợ săn tiền thưởng lại coi trọng anh.
...
[Haha, chủ phòng thuyết trình quá chi tiết! Mấy người bảo dàn dựng đâu? Mấy người có dàn dựng nổi khe nứt dài trăm mét này không? Mặt đã sưng chưa hả? –
Cá Mặn Mặn Mặn tặng 1x Phật Nhảy Tường cho chủ phòng]
[Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng thật sự phải nói… thật hùng vĩ, thiên nhiên đúng là kỳ diệu]
...
“Cảm ơn mọi người đã tặng quà, đặc biệt là Phật Nhảy Tường của bạn Cá Mặn Mặn Mặn, tốn nhiều rồi.”
Lục Lệ Nhiên hơi ngạc nhiên, nhớ không lầm người này... mới đây không bao lâu đã tặng cho anh một Phật Nhảy Tường rồi thì phải, đồng nghĩa cho anh một ngàn tinh tệ, chẳng lẽ anh có fan phú hộ rồi sao?
“Những vách đá dốc cheo leo và băng thể cổ xưa xung quanh đều cho ta tín hiệu, chứng tỏ khu vực này có địa chất không ổn định, sẽ có nhiều Băng Liệt Khích như thế này.”
Lục Lệ Nhiên nói, nhắc nhở Kha Kích.
Anh lấy sợi dây thừng ra, buộc vào eo mình và Kha Kích, đề phòng Kha Kích không nhận thức được nguy hiểm mà bước hụt, như vậy anh còn có thể cứu kịp.