Ở đầu bên kia, trong vườn thượng uyển ấm áp sáng sủa, vài tên công tử bột nhà giàu tụ tập lại với nhau, vừa đánh giá tình hình của đội tìm kiếm, vừa bàn tán trêu chọc.
“Các cậu đoán xem lần này có ai tìm được Phỉ Lặc Lạc Khắc không?”
“Tôi nghĩ có đấy, tôi nghe nói định vị trên người Lạc Khắc cuối cùng cũng đã được kích hoạt, đội tìm kiếm chắc chắn sẽ tìm được thôi.”
“Vậy chúng ta đoán thử ai sẽ tìm thấy trước đi? Tôi cá một vạn tinh tệ là đội của cựu binh đặc nhiệm, An Khoa.”
“Vậy thì tôi cá đội khác rồi, haha.”
“Huyền Ngự, này, cậu thì sao?”
Một thiếu niên đang nhìn màn hình liên tục đánh chữ, lười biếng trả lời.
“Tôi cá cái người đánh lẻ kia, năm vạn tinh tệ.”
“Hả?? Người đó thậm chí còn không có máy bay không người lái để dò tìm!”
Huyền Ngự không trả lời, cuộn tròn người trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng giống như cậu sắp ngủ đến nơi.
Một người đi vòng ra sau lưng Huyền Ngự, phát hiện ra cậu ta đang điên cuồng gửi bình luận trong một phòng phát sóng, cãi nhau với mỗi cái bình luận phản bác mình.
“Phì, cậu đang làm gì vậy, thì ra đang xem phát trực tiếp sao?! Còn cãi nhau với mấy tài khoản nhỏ nhoi đó làm gì? Haha, con trai của đại gia Hoang Tinh lại phí sức cho mấy chuyện trẻ con này, ba cậu chắc tức chết mất.”
“Không chỉ thế, cậu ta còn tặng Phật Nhảy Tường cho người ta nữa?”
“Ừ, đây là việc duy nhất mà Huyền Ngự làm là có chút giống con nhà giàu đấy.”
“Tặng cho Omega xinh đẹp nào vậy?”
Huyền Ngự lười nhác ngẩng lên, liếc qua đám bạn xấu trước mặt, rồi chỉ vào màn hình nhỏ trước mắt, nhếch khóe môi.
“Chính là tên thích hành động một mình đó, người không có máy bay không người lái theo dõi, thợ săn tiền thưởng.”
“Hả???”...
Mấy cậu bạn xấu vẫn đang xem động tĩnh của các thợ săn tiền thưởng khác.
Vì chủ phòng Huyền Ngự muốn xem đã đã tắt phát trực tiếp, nên cậu buồn chán nhìn qua một chút.
Hình ảnh trên màn hình lớn được chia làm hai bên, bên trái là đội của An Khoa, bên phải là một đội khác.
Bão tuyết ở Arlok tấn công mọi người không chừa một ai, nhưng vì phương hướng đường đi và tốc độ khác nhau, hai đội kia gặp bão tuyết muộn hơn Lục Lệ Nhiên một hai tiếng.
Hai đội đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống bất ngờ này, lấy lều nén ra dựng trại tại chỗ.
Bạn của Huyền Ngự quay sang hỏi cậu ta, nhướng mày.
“Chủ phòng của cậu đâu rồi? Anh ta thế nào rồi?”
“Đào tạm một cái hầm tuyết làm nơi trú ẩn.”
Huyền Ngự lười biếng nâng mí mắt, nhìn lướt qua màn hình lớn, thấy bảy tám cái lều, nhỏ tiếng hừ cười khinh miệt, trẻ con.
Bạn xấu: “Hả?”