Chương 37: Là tôi nghĩ sai

...

[????? Cái gì thế?? Chủ phòng đang nói gì vậy??]

[Nói khoác như Cuội! Ngồi co ro ở góc quỷ quái nào không biết, còn dám lên đây nói là ở sông băng Arlok?? Cái gì mà nơi trú ẩn, Arlok kiếm một ngỏn cỏ còn không ra, lấy đâu ra nơi trú ẩn! Lừa ai vậy!]

[Người mới xem không cần ra vẻ ta đây! Chủ phòng đích thực đang ở sông băng Arlok, chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy!]

[Đúng rồi, chúng tôi tận mắt thấy chủ phòng đào cái hầm trú ẩn đó, giỏi không gì bằng, không phục thì cút đi – KoKo tặng 5x Cơm Cuộn cho chủ phòng]

[Mọi người bình tĩnh, nhấn theo dõi phòng phát trực tiếp của Thiếu gia ~ sẽ được nhắc nhở ngay khi mở phát trực tiếp~ để không bỏ lỡ những khoảnh khắc tuyệt vời!]

[Mọi người đừng để mấy bình luận không đâu ảnh hưởng tâm trạng! - Ngọt Ngào tặng 600x Hạt Gạo cho chủ phòng]

...

Lục Lệ Nhiên cười nhẹ, những bình luận náo loạn ầm ĩ tất nhiên không ảnh hưởng đến anh.

Bình luận của Kim Phỉ thực ra lại nhắc nhở anh, Lục Lệ Nhiên nhìn số lượng người theo dõi trong phòng phát trực tiếp, đã lên thêm 206 người, số người xem là 1888, tỷ lệ chuyển đổi theo dõi cũng khá tốt.

Lục Lệ Nhiên mở miệng nói.

“Cảm ơn mọi người đã tặng quà cho tôi, đây là đêm đầu tiên tôi ngủ lại trên sông băng Arlok, buổi phát trực tiếp hôm nay đến đây thôi, mọi người có thể nhấn theo dõi phòng phát trực tiếp, giờ phát sóng tiếp theo có thể diễn ra trong vài giờ nữa, tôi sẽ cố gắng nghỉ ngơi một chút, hy vọng lúc gặp lại mọi người bão tuyết đã kết thúc.”

Nói xong, quả cầu quay hình tự động tắt, Lục Lệ Nhiên lấy nó cất tạm vào túi.

Mặc dù phát trực tiếp của Lục Lệ Nhiên đã kết thúc, nhưng phòng phát sóng vẫn còn mở, còn nhiều người ở lại bên trong.

...

[WTF mới vào đã hết rồi??]

[Tôi bỏ lỡ gì vậy... Phật Nhảy Tường là sao? Chủ phòng có đẹp không? Tiểu tỷ tỷ? Tiểu ca ca?]

[Chủ phòng tự tay đào một hầm trú ẩn dưới lớp băng giữa bão tuyết trên sông Arlok đó.]

[Hả? Ma nó tin!]

[Chủ phòng thực sự rất giỏi, giải thích mãi cũng mệt.]

[Không tin thì cứ đợi đi! Chủ phòng còn phát tiếp mà! Cuối cùng cũng sẽ ra khỏi hầm trú ẩn thôi, đợi xem là biết!]

[Đợi thì đợi, hừ!]

...

Lục Lệ Nhiên tắt phát trực tiếp, chính mình co rút người lại, nằm trên chiếc giường băng lạnh lẽo đơn sơ.

Kha Kích thì nằm ngay đối diện anh, thậm chí có thể nhìn rõ cơ thể đối phương đang run rẩy vì rét lạnh.

“Anh không sao chứ?”

Kha Kích lên tiếng hỏi.

Lục Lệ Nhiên nâng mi mắt, liếc nhìn đối phương một cái.

“Anh biết tôi đang nghĩ cái gì không?”

Kha Kích: “?”

“Tôi đang nghĩ đến một tên Omega nhà giàu xui xẻo khác giống như anh vậy, không biết cậu ta có thể chịu nổi trận bão tuyết này không, hoặc có thể cậu ta đã bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày hàng chục mét.”

Ánh mắt Kha Kích trở nên dịu dàng, nhìn về phía Lục Lệ Nhiên an ủi.

“Dù không tìm thấy cậu ta, đó cũng không phải là lỗi của anh...”

“Ảnh hưởng đến mười lăm vạn tiền thưởng của tôi.”

Lục Lệ Nhiên lạnh lùng nói.

Kha Kích: “...”

Là tôi nghĩ sai.