Chương 30: Leo uổng công rồi

...

[Kéo chân... nghe kiêu ngạo ghê.]

[Chủ phòng cẩn thận bị bẽ mặt, sông Arlok nguy hiểm như vậy mà không có đoàn đi cùng, đánh lẻ một mình, không phải đánh giá thấp nguy hiểm, thì cũng là kẻ tự cao.]

[Sao không có ai bình luận tích cực thế?]

[Nói thật mà.]

[Tôi không nghĩ chủ phòng đánh giá thấp nguy hiểm của Arlok rồi...]

...

“Bây giờ tôi đang đối mặt với cơn gió dữ trên núi tuyết, tôi sẽ đi lêи đỉиɦ núi, định tìm một chỗ lưng núi cao để tiện bề quan sát vị trí và tình hình hiện tại.

Tuy nói tìm kiếm mục tiêu mất tích là nhiệm vụ hàng đầu, nhưng điều quan trọng nhất là đảm bảo sống sót.

Tôi hy vọng tìm được nơi có dấu hiệu sinh sống của con người, xác định tuyến đường chúng ta sẽ đi, ít nhất không đi lang thang mù quáng ở chỗ tuyết phủ trắng xóa như thế này.

Với môi trường khắc nghiệt này, người mất tích thường không rời khỏi khu vực mất tích hơn một km.

Sau khi xác định vị trí tình hình, tôi sẽ tiến đến vị trí cuối cùng mà mục tiêu mất tích, hy vọng trên đường đi tìm được chút manh mối.”

Lục Lệ Nhiên thấy bình luận hiện lên nhưng không thèm để ý, tuyết dưới chân càng lên cao càng dày và càng xốp, thỉnh thoảng anh rơi vào lớp tuyết cao đến tận hông, khiến việc đi lại khó khăn hơn nhiều.

“Ở một độ cao quá cao so với mực nước biển như này, đi trên đường núi như vậy, đòi hỏi thể lực và sức bền vô cùng khắc nghiệt.”

Lục Lệ Nhiên bước một bước, đều phải dùng lực tự rút chân ra khỏi tuyết, anh bắt đầu thở hổn hển, tần suất nói chuyện đã ít hơn trước rất nhiều.

...

[Trời ơi, nếu tôi mà rơi vào chỗ này, chưa đi nổi 100 mét đã tắt thở mất tiêu rồi.]

[Chủ phòng đừng nói nữa, mau mau giữ sức đi!]

...

Lục Lệ Nhiên mất gần hai giờ leo từ thung lũng lên đến đỉnh núi, vượt qua chỗ mù của tầm nhìn, cuối cùng leo đến điểm cao nhất.

Nhưng cảnh tượng chứng kiến trước mắt đều không như những gì anh mong đợi, quang cảnh vẫn là một vùng tuyết trắng mênh mông, bông bông phập phồng, một cánh đồng trắng xóa kéo dài vô tận, dường như ở thung lũng và đỉnh núi, cũng chẳng khác nhau là mấy.

...

[Trời đất ơi, chủ phòng mất bao công sức leo lên, cuối cùng kết quả thế này?]

[Cái này... leo uổng công rồi?]

[Đây là thất bại lớn nhất trong phát sóng trực tiếp của chủ phòng.]

...

“Leo uổng công thì không hẳn.”

Lục Lệ Nhiên vừa trả lời bình luận, vừa nằm xuống đỉnh núi để điều chỉnh nhịp thở, chỉ về phía bầu trời bên kia đỉnh núi, nơi những đám mây dày đặc ì ạch không thể bay nổi, nặng trĩu muốn rơi xuống, mà điều này, ở thung lũng không thể thấy được.

“Thấy chỗ đó không?”

Lục Lệ Nhiên thở ra một hơi.

“Những đám mây kia.”

Quả cầu quay hình bay lên theo chỉ dẫn của Lục Lệ Nhiên, quay lại những đám mây đen phía xa, bao phủ từng từng lớp lớp các dãy núi, áp lực cùng nguy hiểm cập kề, hình như chúng đang bay về phía anh.