“Chia ra hành động sẽ hiệu quả hơn, khả năng tìm thấy mục tiêu cũng cao hơn. Hơn nữa, năm người một nhóm sẽ dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau hơn.”
“Đồng ý. Đặc biệt, tôi nghĩ các thành viên cần hòa hợp, nên tìm những người quen thuộc hoặc hợp ý nhau.”
Người khác phụ họa, nhìn về phía Lục Lệ Nhiên, nhíu nhíu mày.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu.
“Vậy tự chia nhóm đi. Hoàn thành trong một phút.”
Nhanh chóng, Alpha đã đề xuất ý tưởng đó thu nạp được bốn thành viên.
Còn dư lại An Khoa và Lục Lệ Nhiên tự nhập thành nhóm năm người với những người còn lại.
“Xuất phát.”
Cả đoàn bắt đầu từ doanh trại trên sườn núi, chính thức tiến vào khu vực sông băng Arlok.
“Tôi là Nguyên Định, đây là Nguyên Long và Nguyên Tiêu, chúng tôi là anh em, đều là sinh viên tốt nghiệp top ba của trại huấn luyện kỹ năng đặc biệt Hoang Tinh.”
Một Alpha trẻ tuổi chung nhóm của Lục Lệ Nhiên giới thiệu, trong mắt đầy sự tự hào kiêu ngạo của tuổi trẻ sung sức.
Hai người còn lại là Beta, trông có vẻ khiêm tốn hơn nhiều so với Nguyên Định, họ ít nói hơn.
Nguyên Định quay sang hỏi An Khoa.
“Còn anh?”
“Tôi là cựu binh đặc nhiệm.”
An Khoa cười cười đáp lại.
Nguyên Định có chút khâm phục liếc mắt nhìn An Khoa một cái, nói.
“Cựu binh đặc nhiệm ư, ghê vậy, đáng tiếc là hiện giờ chiến tranh đã kết thúc, nếu không tôi cũng muốn tham gia, chắc chắn sẽ có thể đạt được danh hiệu binh nhất hoặc trung úy.”
An Khoa vẫn giữ nụ cười điềm đạm không nói gì.
Mí mắt Lục Lệ Nhiên giật giật, lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Định.
“Đáng tiếc?”
“Không có sân khấu để thể hiện khả năng của mình.”
Nguyên Định haha cười lớn.
“Xem chiến tranh là sân khấu để thể hiện bản thân, kiểu lính như cậu lên chiến trường, mới trận đầu đã bị đưa lên cán sắt khiêng về.”
Lục Lệ Nhiên hừ hừ cười lạnh.
Sắc mặt Nguyên Định biến đổi khó coi, anh luôn là học viên xuất sắc ở trại huấn luyện, được các huấn luyện viên dự đoán sẽ là chiến binh xuất sắc nếu ra chiến trường, chưa bao giờ bị ai chê bai như vậy.
Nguyên Định đen mặt nhìn Lục Lệ Nhiên, tin tức tố đối địch phóng ra.
“Nói cứ như anh đã từng ra chiến trường vậy, An Khoa, anh từng gặp qua người này chưa? Vừa nãy thấy hai người trò chuyện, có quen biết sao?”
An Khoa dừng lại, cuộc chiến tranh giữa các tinh cầu quá rộng lớn, quá dữ dội, anh chỉ tham chiến ở giai đoạn sau, có thể nói là chiến đấu ở khoảng thời gian tương đối an toàn.
Dù là ra trận làm quân binh đặc nhiệm như anh, hay là quân binh tiên phong, thậm chí là quân đội cơ động chiến đấu ở mặt tiền nguy hiểm, số lượng đều lên đến hàng vạn, làm sao anh có thể biết hết được?
An Khoa bất đắc dĩ cong cong khóe miệng, người trẻ tuổi bây giờ thực sự coi chiến tranh giống như trò đuổi bắt hay sao.