Kim Phỉ từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy Lục Tử Khiêm được Lục Lệ Nhiên bế trong lòng, mỉm cười.
"Tiểu thiếu gia đã dậy rồi sao."
"Chào buổi sáng Kim thúc~”
Bé con vẫy vẫy tay.
Kim Phỉ mỉm cười, làm nếp nhăn khóe mắt đều lộ ra hết, nhìn bé con trắng trẻo đáng yêu, không nhịn được mà cưng nựng, liền nói.
“Để tôi hâm lại cháo cho tiểu thiếu gia, mang lên phi thuyền ăn."
"Được, cảm ơn ông.”
Lục Lệ Nhiên đáp lại.
Anh bế Lục Tử Khiêm, không còn đồ gì cần mang theo, nhẹ nhàng bước ra cửa.
Trước cửa nhà tụ tập đông đảo người dân và những kẻ lang thang hóng chuyện, nhưng đều bị bảo vệ ngăn lại cách xa vài mét.
Lục Lệ Nhiên quét mắt nhìn quanh, liền thấy Trần Đoan trong đám người cũng tò mò duỗi cổ nhìn qua, hai người bất chợt chạm phải ánh mắt của nhau.
Lục Lệ Nhiên hơi nheo mắt lại.
Trần Đoan cứng người, quay đầu chạy trối chết như thể gặp ma.
"Lục tiên sinh, tôi là thuyền trưởng của phi thuyền này, tên là An Khoa. Đồ đạc của anh đã được đóng gói hoàn tất, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Thuyền trưởng Alpha cao lớn đi đến trước mặt Lục Lệ Nhiên, cao hơn anh một cái đầu, vẻ mặt chính trực nghiêm túc, lời nói theo đúng quy định được ghi trong cuốn sổ tay.
Lục Lệ Nhiên gật gật đầu, nhíu nhíu mày, kéo giãn khoảng cách với Alpha trước mặt.
An Khoa nhận thấy được sự dè dặt của Lục Lệ Nhiên, ngừng một chút, trong tay còn cầm một món đồ chơi mới tinh và tinh xảo.
Đó là một mô hình có thể biến hình, rất được trẻ con yêu thích.
An Khoa cẩn thận giữ khoảng cách để không làm bé con trong lòng Lục Lệ Nhiên sợ, nhẹ giọng thủ thỉ.
“Đây là quà gặp mặt cho Lục tiểu thiếu gia, mong là bé thích."
Lục Tử Khiêm trốn trong lòng ngực Lục Lệ Nhiên, hơi bối rối mở to mắt, chớp chớp miệng.
Mấy thành viên thuộc tiểu đội bảo vệ đứng sau thuyền trưởng khe khẽ reo lên.
“Ôi chao, bé con quý giá, thật đáng yêu quá!"
"Đây là quà chúng tôi chuẩn bị riêng cho tiểu thiếu gia, hy vọng không khiến anh khó xử.”
Thuyền trưởng An Khoa trầm giọng nói với Lục Lệ Nhiên.
"Cảm ơn.”
Lục Lệ Nhiên không từ chối nữa, hỏi bé con trong lòng.
"Con có thích không?"
Bé con gật đầu, đôi mắt xanh sáng ngời ngời tò mò nhìn món đồ chơi từ trong lõi phát ra ánh sáng xanh trong tay An Khoa, be bé giọng trả lời.
“Giống màu mắt của con, con thích."
Lục Tử Khiêm đưa đôi tay nhỏ mập mạp nhận lấy quà, ngước nhìn người bảo vệ cao lớn, mỉm cười bẽn lẽn, nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn đại ca ca~"
"Không có gì.”
An Khoa ôm tim bình tĩnh cúi đầu chào bé con, rồi nhanh chóng quay lại phi thuyền, bước chân loạng choạng.
Ông bà ơi, cha mẹ ơi, bé con cười với con kìa!!!