Chương 12: Chúng ta có thể đi rồi

"Trời ơi, trong đời tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể thấy một chiếc phi thuyền hoành tráng như vậy ở chỗ chúng ta!"

"Ai giàu vậy chứ? Là con trai thất lạc của tỷ phú nào được tìm thấy, đưa về thừa kế gia tài tỷ đô sao?"

"Các người nhìn kìa, nó đậu trước cửa nhà người đàn ông có con nhỏ kìa!"

"Không lẽ đứa con thất lạc lại là cái tên mặt mày đáng sợ đó sao... Hay là cha ruột của đứa bé đó là một người giàu có khác? Đến đón con sao?"

"Thật tò mò, không biết Omega nào lại thích Alpha như Lục Lệ Nhiên nữa..."

"Haha, nếu có bảng xếp hạng Alpha mà người ta không muốn hẹn hò nhất trong Hệ Ngân Hà, Lục Lệ Nhiên chắc chắn đứng đầu."

"Hôm qua Đoan gia còn tính gây chuyện với đứa bé nhà anh ta, nghe nói còn định trả thù, bây giờ chắc hắn đang cắn răn chịu nhục rồi."

"Suỵt! Đoan gia đến kìa!"...

Trần Đoan thực ra chỉ như những người tò mò khác, muốn xem chiếc phi thuyền vận chuyển cao cấp này trông ra sao.

Còn tin đồn hắn muốn gây sự với Lục Lệ Nhiên, Trần Đoan hận không thể túm cổ kẻ đã tung tin nhảm nhí đó đánh một trận.

Trời đất chứng giám, hắn không hề có ý muốn gây sự với Lục Lệ Nhiên, nếu không phải hôm qua hắn nhận tin rằng Lục Lệ Nhiên đã chết ở khu hoang dã, hắn cũng không bao giờ dám nghĩ đến việc động đến con trai nhà Lục gia, hắn đâu có ngu.

Chưa kể hôm qua, hắn còn bị Lục Lệ Nhiên dẫm lên cổ đánh cho một trận nhớ đời.

Bây giờ, mỗi khi nhìn thấy căn nhà nhỏ sạch sẽ đó, Trần Đoan vẫn thấy cổ đau nhức không thôi.

Đừng nói đến việc tìm Lục Lệ Nhiên gây sự, hắn còn không muốn đến gần căn nhà đó một bước.

...

Lục Lệ Nhiên đang ăn sáng dưới nhà, nghe thấy tiếng động ở cầu thang, ngẩng đầu lên thì thấy bé con nhà mình từng bước từng bước cẩn thận đi xuống cầu thang, chăm chú nhìn bậc thang cuối cùng cao ngang đầu gối mình.

Lục Lệ Nhiên thấy vậy, bước tới định bế bé con lên, nhưng thấy cậu nhóc bước hụt, trượt chân ngã xuống bậc thang.

Bé con chu chu môi, vỗ vỗ vào bậc thang như thể trút giận, không khóc, chỉ xoa xoa mông rồi lập tức đứng dậy.

Lục Lệ Nhiên thấy vậy, trong mắt mỉm cười, đưa tay bế bé con lên.

"Papa!”

Bé con ngẩng đầu liền thấy Lục Lệ Nhiên, lập tức cười khúc khích thành tiếng, giơ lên cánh tay mập mạp ôm vòng qua cổ Lục Lệ Nhiên.

"Chúng ta sắp chuyển nhà rồi, con có muốn chào tạm biệt bạn bè không?”

Lục Lệ Nhiên nhẹ giọng hỏi.

Lục Tử Khiêm chớp chớp mắt, lắc đầu.

“Con có thể mang Phấn Phấn đi được không?"

"Tất nhiên là được."

"Vậy thì con không còn bạn bè nào cần chào tạm biệt cả!”

Bé con hớn hở đá chân.

"Thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể đi rồi.”