Dịch: Vạn Cổ
***
Bị định tội tấn công cảnh sát, tôi bị nhốt tại cục cho đến chiều mới được thả ra.
Tôi không quay về phố Đinh Đường, mà ghé tiệm hoa quả mua một giỏ trái cây rồi chạy nhanh đến nhà của chú Hoàng.
Tôi bắt buộc phải trông thấy di vật còn lại của ông lão ấy. Trường hợp của chú ấy và Hoàng Quan Hành khác nhau. Một tên là công tử con nhà giàu, chỉ sống nhờ cái thứ hạ bộ bên dưới, trong khi kẻ còn lại chính là một "học sinh trường cảnh sát", nắm vững kiến thức cơ bản của cảnh sát hình sự, lại thiện về suy luận chân tướng.
"Hy vọng mình đến kịp."
Tôi gõ nhẹ cửa nhà, bèn thấy một bà cụ hơn 60 tuổi ra mở cửa.
"Cháu là cảnh sát tại phân cục. Ông nhà xảy ra chuyện như thế, bọn cháu cũng rất đau lòng. Do đó, cháu đại diện đến đây thăm bà một lát."
Cả ngôi nhà tràn ngập nỗi bi thương, bà cụ mời tôi ngồi xuống ghế sô pha, rồi pha cho tôi một tách trà.
"Bà ơi, mong bà đừng quá đau lòng." Tôi không hề uống tách trà trên bàn, mà đứng dậy, bước đến hỏi: "Bà cho cháu tham quan căn phòng của chú Hoàng khi còn sống được không ạ?"
"Được chứ sao không!"
Trong ngôi nhà này, chú Hoàng có một căn phòng riêng khoảng hai mét vuông vức, bên trong là các loại sách trinh thám, tài liệu học tập tại trường cảnh sát. Từ đó chứng tỏ ông chú này rất thích thú với tác vụ điều tra phá án.
Tôi không dám tùy tiện chạm vào, mà dùng mắt liếc qua tất cả đầu sách. Sau đó, tôi dựa theo thói quen sinh hoạt của một người bình thường mà suy đoán, ví như những vị trí xếp góc trong xấp văn bản trên bàn, hay những quyển sách mà chú Hoàng đã đọc gần đây do chúng bị lệch nhẹ ra ngoài trên giá sách.
"Chẳng có thứ gì giấu trong mấy quyển sách này."
Tôi kéo ngăn tủ ra, bèn thấy một chiếc kính lão đè lên mấy tờ giấy ghi chú, bút máy, mực nước, đồ vật được sắp xếp chỉnh tề, nhìn vô là rõ.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế mà chú ấy từng ngồi khi còn sống: "Nếu như mình là ông ấy, ngay khi phát hiện một chuyện bí mật vô cùng thú vị, mình sẽ ghi ở đâu nhỉ?"
"Cháu tìm cái gì thế?" Bạn già của chú Hoàng đứng ngay cửa.
Tôi cứng đờ cả người, nhưng lập tức tỏ vẻ tự nhiên: "Chẳng gì cả. Cho cháu hỏi, gần đây chú Hoàng có cái gì là lạ không bà?"
"Cũng chẳng có gì khác lạ, ngoại trừ hay lẩm bẩm cái gì đó liên quan tới livestream gϊếŧ người. Mỗi tối, ông ấy hay nhốt mình trong phòng, ngồi yên trước máy vi tính, dường như đang chờ đợi một tiết mục nào đó? Còn đúng hay không thì..." Bà cụ muốn nói lại ngừng, nhìn tôi một hồi mới chịu nói tiếp.
"Dường như ông ấy đã cảm giác được mình sẽ xảy ra chuyện. Vì thế, hồi sáng này, ông ấy đưa cho bà một lá thư trước khi đi làm. Ông ta còn đặc biệt căn dặn bà rằng, nếu ông ấy có gặp bất trắc, bà phải giao lá thư này cho cảnh sát ngay lập tức."
"Lá thư à?" Tôi cố gắng ép mình phải bình tĩnh: "Thư gì mà bắt buộc phải giao cho cảnh sát bọn cháu? Chẳng lẽ là suy luận của ông nhà về vụ án gần đây?"
"Ông ấy không cho bà xem, nếu cháu đã đến thì lấy lá thư này cầm về luôn đi." Bà lão nói xong, bèn rút ra một lá thư với phong bì dày bao bọc kĩ bên ngoài, dán keo kín kẽ từ trong ví ra.
Tôi cầm bức thư ấy, đi ra khỏi nhà của chú Hoàng. Vừa bước ra ngoài đường, tôi không thể chờ được nữa, đành tìm một góc khuất nào đó, rồi lật bức thư ra xem.
"Livestream gϊếŧ người. Lần livestream đầu tiên ở tại nhà trọ An Tâm, dính liếu đến 05 cái nhân mạng. Lần livestream thứ hai tại trường cấp ba Cao Trung, phỏng đoán nhân số chết ở đó phải hơn 10 người."
"Đây không phải là một tiết mục giải trí về trinh thám đơn thuần. Tất cả những xác chết bên trong đều là thật, cảnh tượng vô cùng đáng sợ và kí©h thí©ɧ. Hơn nữa, kẻ này luôn nhanh hơn cảnh sát một bước, đến hiện trường để quay, chụp, vì thế, bọn chúng có khả năng chính là hung thủ."
"Người streamer trong cả hai lần livestream này đều là một người duy nhất. Kẻ đó ra vào cục cảnh sát nhiều lần, khá thân thiết với đại đội trưởng đội trinh sát hình sự. Hắn có thân phận bí ẩn, làm việc quyết đoán, tư duy nhanh nhẹn, có năng lực điều tra và ý thức phản trinh sát cực cao."
...
Tôi xem hết bức thư, liền xụ mặt xuống, âm trầm như một đáy hồ.
Còn may mắn là tôi đến kịp. Thật khó tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào nếu lá thư này rơi vào tay Thiết Ngưng Hương.
Tôi lấy hột quẹt ra, đốt sạch lá thư và bao thư thành tro bụi, sau đó xử lý sạch sẽ hiện trường nơi này rồi rời đi.
Quay lại phố Đinh Đường, tôi bèn dẫn Tiểu Phượng đi shopping một hồi. Đến khi về nhà, tôi vào phòng riêng của mình, rồi chốt chặt cửa từ bên trong.
"Chẳng lẽ Âm Gian Tú Tràng thật sự là một cách thức đòi mạng của địa ngục ư? Hay cái chết của hai người đó chỉ là trùng hợp? Hay là chỉ có những người sắp chết mới có thể coi được livestream của Âm Gian Tú Tràng?"
Rất khó để xác định mối quan hệ tương quan trong chuyện này, chỉ là, tôi đã thông qua hai lần trực tiếp, và có hai người đã chết. Đây là sự thật không thể chối cãi.
"Mình nên làm sao đây?" Nếu đã không nghĩ ra cách, thôi đừng nghĩ nữa. Tôi đi xuống tầng trệt, thấy Tiểu Phượng chuẩn bị đi nấu cơm, bèn gọi: "Đi em ơi! Ra ngoài làm vài ly!"
"Kể như hôm nay là chính thức hẹn hò hả anh?" Vừa thay vào chiếc váy ngắn tôn dáng, mặc áo thun ôm sát người, Tiểu Phượng trông vô cùng quyến rũ so với kiểu cách váy dài truyền thống lúc trước. Nhìn đôi chân dài trắng muốt trước mặt, dường như tôi quên hết mọi sự muộn phiền.
"Con nhóc này, suốt ngày em toàn nghĩ cái gì đâu không hà? Nếu em không đi, vậy anh dẫn Bạch Khởi đi!"
Bạch Khởi đang nằm trên mặt đất, vừa nghe có người nhắc đến tên mình, bèn vểnh lỗ tai lên. Nó đảo con mắt gian xảo nhìn quanh, tựa như ngửi được mùi thịt, bèn vọt đến cắn chặt ống quần tôi, không chịu nhả ra.
"Đi thì đi, được không?" Tiểu Phượng bĩu môi, tức tối nhìn Bạch Khởi: "Con chó này bám anh như vậy, lại nhe răng trợn mắt hung dữ với em trong khi em cung phụng nó từng giờ từng phút. Mấy người bọn anh toàn là bắt nạt em thôi."
Lắc đầu cười nhẹ, tôi dẫn Tiểu Phượng và Bạch Khởi ra phố.
Chợ đêm tại Giang Bắc đã mở ra, ngắm nhìn dòng nước sông chảy chầm chậm, tôi uống vài chai bia mới có thể xóa đi nỗi sầu muộn trong lòng.
"Hai ngày nữa là đến nhiệm vụ livestream thứ ba của Âm Gian Tú Tràng. Sống sót đã khổ rồi, cần gì phải tự tìm nỗi khổ khác cho bản thân." Trong đầu đã ngà ngà say, tôi nhìn Tiểu Phượng đã đỏ ké mặt mày. Gió sông thổi loạn mái tóc của cô ấy, sau làn tóc đen phất phới ấy, tôi có thể nhìn ra nỗi đau đớn và sự cô độc được cô ấy chôn sâu trong tận đáy lòng.
So với cô ấy, tôi đã hạnh phúc nhiều lắm. Ít ra, tôi đã từng vui vẻ qua, từng sống phóng túng trong suốt 25 năm nay.
Tôi khoát tay lên bờ vai nhỏ gầy của Tiểu Phượng, cô nàng giật mình như một chú thỏ nhỏ. Nhưng khi phát hiện người đó là tôi, cô tay biểu lộ ra một cái nhìn mê man và diệu dàng trong ánh mắt, rồi tựa đầu vào ngực tôi.
Hai kẻ cô độc cùng ngắm dòng sông trôi nhẹ trong đêm, bờ bên này sắc màu chợ đêm lòe loẹt, bờ bên kia mù mịt xa xăm.
"Em và em gái của em là hai đứa con gái xui xẻo. Từ nhỏ, ba, mẹ nuôi đều mắng bọn em là kẻ đê hèn. Thậm chí, hàng xóm láng giềng xung quanh đều có thể thuộc lòng bảng số xe của ba mẹ, chứ không nhớ rõ tên của hai đứa em, chỉ gọi bọn em là đồ đê tiện, món hàng lỗ vốn, yêu quái... Tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng bọn em. Ban đầu, em chẳng hiểu lý do là tại sao? Mãi đến khi em gái của em bị Lộc Hưng gϊếŧ chết, em mới phát hiện ra một điều. Trong mắt của ba mẹ nuôi, hai đứa em chỉ là phường súc vật, tựa như lợn thịt vậy, chờ nuôi lớn để gϊếŧ đi."
Đây là lần đầu tiên mà Tiểu Phượng chủ động chia sẽ quá khứ thuở ấu thơ của cô ấy cho tôi nghe. Đó là một quãng thời giang không có bất cứ màu sắc gì cả, ngoại trừ nét xám xịt của sự tuyệt vọng bao trùm.
"Gặp anh ngày ấy, sau lưng em đã bị ghim 07 chiếc đinh sắt bên trong. Thật ra, em định thắp ngang cho em xong rồi đi tự sát. Chỉ là, vì anh xuất hiện, em thấy ánh mắt lý trí của anh trong veo, tựa như thông thấu tất cả, và em đã tin đúng người, anh đã cứu em."
"Từ lúc ra khỏi cục cảnh sát cho đến lúc này, đây là thời gian vui vẻ nhất mà em từng trải qua trong cuộc đời này. Em biết, có thể anh sẽ chẳng chịu cưới em đâu, nhưng em hy vọng sau này anh vẫn đồng ý cho em ở bên cạnh anh. Em không cần bất cứ danh phận nào cả, chỉ cần ở bên anh là được."
Tiểu Phượng nói rất nghiêm túc. Cô ấy cũng giống như dòng nước của con sông bên cạnh, yên lặng chịu đựng rất nhiều, lại không đòi hỏi bao nhiêu.
"Ai nói anh không chịu cưới em?" Ngẩng đầu uống cạn một lon, tôi nghĩ chắc tôi say mất rồi. Vừa định nói đến câu quan trọng, một tên lưu manh tóc nhím đang ngậm điếu thuốc tiến đến gần.
"Này, ông anh, cho mượn hột quẹt coi!" Ánh mắt hèn mọn của tên đó nhìn chằm chằm vào Tiểu Phượng: "Bạn gái của ông anh mặc quần áo mát mẻ quá nha, hay là đêm nay đi nhậu cùng thằng này hén?"
Hiển nhiên, nó nghĩ rằng tôi đã say, định nhân cơ hội sàm sỡ Tiểu Phượng.
"Đừng để tao lập lại lần thứ hai, cút đi!"
"A đù! Thằng nhãi này phách lối dữ, xem ra tao phải dạy dỗ mày cách ăn nói với người khác rồi." Tên đầu nhím này tóm cái chai cạnh bên, xoay người, đập vào mặt tôi.
Tôi tung chân đá văng cái bàn, ngửa người ra sau, né đòn tấn công của gã đó, rồi tiện tay tóm lấy chai bia trống rỗng cạnh đập vào đầu gã này.
Tôi không hề nương tay, máu bắn ra tung tóe.
"Lần sau có đi đánh lộn, thì mày nhớ hớt tóc. Tóc mày dài như tổ nhím như thế, làm sao bác sỹ may vết thương lại được?"
Tôi đang khó chịu trong lòng, xui cho thằng nhãi này đến đây sát muối vào vết thương của tôi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tiểu Vĩ, có sao không? Thằng nào dám đυ.ng anh em của tao?"
"Bắt con nhỏ đó đến đây nhận lỗi với anh Vĩ đi!"
Ngay lúc ấy, có bốn, năm thằng đứng dậy từ bàn kế bên. Bọn chúng để trần cánh tay, tỏ vẻ dữ tợn.
"Cao Kiện, mình đi về nhanh lên." Tiểu Phượng kéo áo tôi từ sau lưng, giọng điệu lo lắng, cực kỳ lo lắng.
"Chẳng phải em muốn đi theo anh sao, vậy sau này em chính là người của anh! Làm sao anh có thể dửng dưng nhìn em bị người khác bắt nạt mà không tức giận cho được?" Bình rượu vừa đập đầu tên kia bị vỡ nát một nửa, còn lại mảnh thủy tinh bén nhọn lồ lộ: "Ngon thì đến đi! Tao chơi năm thằng luôn! Hôm nay, bố mày mà lui một bước, từ nay éo mang họ Cao nữa."
"Đù! Gϊếŧ chết nó đi anh em." Tên to con nhất trong năm người bèn nhảy vượt qua bàn ăn, vọt thẳng đến tôi. Thằng này cao gần 01 mét 09, bụng bia phát tướng, vừa chạy vừa la hét, khí thế hung tợn.
Tôi híp hai mắt lại, ban nãy uống nhiều nên đầu hơi choáng váng, nhưng chuyện này ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng trong chuyện này.
"Lớn họng vậy, chẳng lẽ chiêu này của mày là lợn lòi tiến công à?
Tôi dùng hai tay hất mặt bàn lên. Lợi dụng khoảnh khắc tầm mắt của tên đó bị che khuất, tôi co giò, đá một đòn thật mạnh vào vị trí yếu nhất giữa hai chân.
Ngay lúc gã ôm lấy của quý gào rú điên cuồng, tôi bèn túm tóc của gã, đè đầu xuống đất rồi nói: "Còn bốn thằng mày, tiến lên cùng lúc hay sao?"
Tôi liếc mắt cả bọn, cuối cùng tập trung vào một gã có xăm hình bò cạp ngay trước ngực.
"Hình như mình thấy gương mặt này trong camera của tiệm?"
Do ngà ngà say, tôi suy nghĩ một hồi mới nhớ rõ: "Đây chẳng phải là cái bọn phá quán của mình sao? Bọn bây còn dám chỉa ngón tay thối vào màn hình camera nữa à? Tốt lắm, oan gia ngõ hẹp, thù mới hận cũ, hôm nay chúng ta nên giải quyết rõ ràng!"
Dường như tên xăm mình bỏ cạp là đại ca của cả bọn: "Một lát, tao với A Minh đập nó, mày tìm cách tóm con nhỏ kia về đây. Lớn lên xinh đẹp như thế, con chừng là hàng non tơ đấy."
"Xem ra bọn bây chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Tôi kề bình rượu vỡ sát cổ của thằng mập ú to xác dưới đất: "Hôm nay thế nào cũng phải đổ máu rồi!"
"Thằng nhãi con, mày đừng lớn lối như thế. Bọn tao có bốn người, mày chỉ có một mình."
"Không, mày lầm rồi. Tao còn một chú chó!"
Bọn côn đồ trong thấy Bạch Khởi nằm nhoài tại bờ sông một cách lười biếng, bèn tỏ vẻ khinh thường từ tận ánh mắt: "Mày đang đùa à? Định dựa vào con súc vật lắm lông này ư?"
Tôi cười trong tức giận: "Bạch Khởi? Con nghe rõ không? Bọn kia nói con là súc vật lắm lông kìa!"
Tôi chưa từng thấy Bạch Khởi tức giận. Lúc nào cũng vậy, nó đều biểu lộ một bộ dáng bất cần đời, y chang một con chó đất tầm thường chỉ biết ăn no rồi chờ chết.
Nhưng hôm nay, Bạch Khởi lười biếng đang nằm nhoài tại bờ sông kia đã lộ ra một bộ mặt khác biệt.
Nhe răng nanh lên, nó tỏa ra hơi thở của một thú săn mồi có một không hai, hoàn toàn khác biệt với giống chó nuôi trong nhà. Cái cảm giác lạnh lẽo khiến người trông vào sẽ sợ run như thế, chính là sát ý!