Chương 12

“Ah ah ah ah, tôi sợ quá, Diệp Tang Tang đột nhiên nhìn vào màn hình trước mặt và nói, tôi không phòng bị nên bị dọa rồi.”

“Chết tiệt, thật à! Sao nghe như thật thế?”

“Biểu cảm này thật đáng sợ, không chỉ chúng tôi, mà ngay cả Vương Thuận cũng giật mình…”

Bình luận ngập tràn tiếng hốt hoảng và thảo luận.

Diệp Tang Tang đạp phanh, quay người lại, đối diện với Vương Thuận tiếp tục biểu cảm đầy kích động của mình.

Vương Thuận giật mình lùi lại, vô thức nuốt nước bọt, mắt dán chặt vào Diệp Tang Tang, “...Được… được chứ…”

“Thật sao?” Đôi mắt của Diệp Tang Tang bùng lên sự phấn khích mạnh mẽ, cùng với sự ngưỡng mộ dành cho Vương Thuận.

Vương Thuận gật đầu.

Lúc này anh ta thật sự tin rằng, người trước mặt là một kẻ giống như anh ta.

Thậm chí còn biếи ŧɦái hơn cả anh ta.

Thay vì gϊếŧ anh ta, có lẽ hợp tác sẽ tốt hơn.

Diệp Tang Tang nhận được câu trả lời, cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó.

Vương Thuận trong lòng căng thẳng, anh ta cảnh giác với những động tác nhỏ của người trước mặt.

Giây tiếp theo, Diệp Tang Tang cầm lấy vài tờ tiền lẻ, “Chúng ta đi ăn một bữa! Chỉ là muộn thế này tìm nơi ăn uống khó quá, không thì tôi nhất định sẽ kết nghĩa huynh đệ với anh.”

Vương Thuận không tin tưởng người trước mặt, vô thức lắc đầu, chỉ tay về phía ngôi nhà gạch đỏ lờ mờ trong màn mưa, “Dừng ở đó, theo tôi về nhà nghỉ một đêm, tôi sẽ đồng ý đưa cô cùng phát tài.”

Nhà là sân chơi của anh ta, cũng tiện để xem gan dạ của đối phương đến đâu.

Còn về chuyện hợp tác, anh ta tin rằng đối phương nghiêm túc, vì ánh mắt của cô ấy.

Ánh mắt đó giống hệt anh ta, tàn ác và hung ác, không phải ai cũng giả vờ được.

Diệp Tang Tang nhanh chóng gật đầu, nhấn ga lao về phía ngôi nhà gạch đỏ.

Trời đổ mưa lớn, trên con đường hẻo lánh, chẳng có ai ra ngoài.

Dừng lại trước nhà, Vương Thuận lấy áo mưa mặc vào rồi bước xuống xe.

Diệp Tang Tang không có áo mưa, cô vươn tay mở cửa xe, cúi đầu đặt chiếc búa vào túi quần rộng bên trái, tay cầm gỗ nhô ra được cô dùng tay che lại. Tay kia mò mẫm lấy một thứ khác bỏ vào túi bên phải.

Xong xuôi, cô bắt đầu vừa đi vừa từ từ cởi chiếc áo khoác. Cô buộc tay áo thành một nút thắt như khi buộc dây giày và để áo khoác ngấm nước mưa cho thật ướt.

“Trời ơi, cô ta thật sự chuẩn bị ra tay.”

“Tôi đợi xem cô ta bị gϊếŧ ngược lại đây.”

“Quá kiêu ngạo, muốn tấn công một tên cướp chuyên nghiệp, quả là dũng cảm.”