Chương 79: Võ lâm manh chủ : Thư sinh đừng hắc hóa 19

Edit by Liên Vĩ

❤❤💛❤❤

Vốn dĩ Thu Tư Vũ xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong khách điếm, lúc này nàng ta hơi đề cao âm thanh lên, tức khắc liền vang vọng khắp đại sảnh khách điếm rộng lớn.

Thầy trò cùng ở một gian phòng?

Kia chẳng phải là lσạи ɭυâи sao?

Mọi người đều lộ ra khinh thường nhìn Sủng Ái cùng Dung Thiếu Khanh, không nghĩ tới thiếu nữ cùng thiếu niên này là quan hệ thầy trò hơn nữa lại ở cùng trong một gian phòng.

Người trong trong giang hồ suy nghĩ bậy bạ, tức khắc mồm năm miệng mười nghị luận.

"Tiểu cô nương kia là sư phụ của nam tử kia sao? Không giống a......"

"Hắc hắc hắc, ở tại một gian phòng, buổi tối bọn họ nhất định rất là vui thích đi......"

"Thói đời ngày nay a...... Thói đời ngày nay! Vô sỉ, không biết xấu hổ......"

"......"

Dung Thiếu Khanh khóe mắt nhiễm lên vài phần đỏ tươi, Thu Tư Vũ nãy giờ vẫn luôn chú ý tới hắn bị làm hoảng sợ, mày đẹp nhăn lại.

Sủng Ái vươn tay nhỏ trắng nõn nhẹ vỗ một cái lên vai Dung Thiếu Khanh.

Đồ đệ vẫn là còn quá nhỏ tuổi a, chút lời đồn như gió thổi như vậy cũng không chịu được.

# nhìn sư phụ cho con xem làm như thế nào để thu thập kỹ nữ bạch liên hoa#

" Sư đồ chúng ta cùng ở chung một phòng thì có làm sao?"

Sủng Ái cười trầm ngâm nhìn Thu Tư Vũ, đôi mắt kia của cô thanh triệt trong suốt phảng phất giống như mặt gương,phản chiếu tâm tư xấu xí vặn vẹo của nàng ta.

"Các ngươi......" Thu Tư Vũ không tán đồng mở miệng.

"Chúng ta làm sao?" Sủng Ái đánh gãy lời nói của nàng ta, ôn lương nói: "Vân Vụ Sơn Trang muốn cử hành võ lâm đại hội, đồng môn sư huynh đệ tỷ muội nhiều người như vậy cùng nhau ở cùng phòng trong khách điếm, vậy thì vì sao thầy trò chúng ta không thể ở?Vẫn là nói...... Ngươi ở trong lòng tâm tư luôn không sạch sẽ, nên nghĩ rằng người khác cũng giống mình nên hấc nước bẩn người ta sao?"

Vẻ mặt Thu Tư Vũ một hồi xanh một hồi đỏ.

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Sủng Ái cầm lấy chén trà, cô nhợt nhạt nhấp một ngụm, nói: "Các vị, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?"

Người trong giang hồ nói chuyện từ trước đến nay đều rất sảng khoái, trong lòng ích nhiều cũng rõ ràng, Thanh Thành khách điếm chật ních người, đồng môn ở cùng một chỗ đích xác có rất nhiều.

Thu Tư Vũ bị nói đến không lời phản bác, bất động thanh sắc đưa một ánh mắt cho người bân cạnh mình.

"Ngươi là nha đầu hoang dã từ đâu tới, dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện cùng Cung chủ của ta!?" Vân Chi rút kiếm từ trong vỏ ra chỉ vào Sủng Ái.

Sủng Ái hơi hơi mỉm cười: "Ngươi có biết người dùng kiếm chỉ vào ta có kết cục như thế nào không?"

Vân Chi thân mình khẽ run lên.

"Cỏ mọc ở mộ của bọn họ bây giờ chắc sắp cao bằng ngươi rồi đấy!" Sủng Ái trong mắt mỉm cười, đôi mắt nhiễm ý cười xinh đẹp kia lại làm cho người ta không rét mà run.

"Tiện nhân!" Vân Chi nổi giận đùng đùng cầm kiếm đâm tới chỗ Sủng Ái.

"Keng......."

Âm thanh chói tai vang lên, ánh lửa lóe lên trong không khí, tiếp theo trong nháy mắt thanh kiếm cầm trong tay của Vân Chi bị chém thành hai nửa.

Thanh kiếm màu đen như mực trong tay Sủng Ái rẽ hướng chém sang một hướng khác, Thu Tư Vũ đầy mặt hoảng sợ, vận động khinh công bắt lấy Vân Chi bay sang một bên.

Vân chi sau lưng mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt trắng bệch như quỷ phảng phất giống như mới vừa từ Quỷ Môn Quan trở về.

"Ai nha ~ tránh được rồi!" Sủng Ái khẽ cười nói.

"Thứ trong tay ngươi là gì?!" Thu Tư Vũ phất tay áo chất vấn hỏi.

"Đao đốn củi!" Sủng Ái nói.

Mọi người: "......"Thời bây giờ đao đốn củi cũng lợi hại như vậy sao?

"Giang hồ này, người mà ta muốn gϊếŧ rồi, sẽ không sống qua thời gian uống một tách trà!" Sủng Ái ánh mắt lạnh lạnh nhìn Vân Chi.

Thiếu nữ nói chuyện ngữ khí tùy ý bừa bãi,nhưng lại làm người khác tin phục.

"Cung chủ!" Vân Chi sợ hãi nấp sau lưng Thu Tư Vũ.

"Ngươi dám!" Thu Tư Vũ lạnh lùng nói: "Hôm nay có ta ở đây thì ngươi đừng có mơ tưởng động nàng!"

Sủng Ái ha hả cười, thấp giọng gọi: "Thư sinh~!"

Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng quỷ mị lóe lên.

"A!" Một tiếng hét vang Vân Chi đã bị chính thanh kiếm của mình đâm xuyên qua ngực, máu tươi phun ra, trong không khí nhanh chóng tràn ngập mùi tanh ngọt đặc trưng của máu người.

Thời tiết ngày hè chói chang oi bức, nhưng mọi người trong đại sảnh khách điếm cảm thấy giống như đang ở hầm băng địa ngục.