Chương 9

Đáng giận nhất là, lúc chết còn không xu dính túi, đến tất cũng rách thủng lỗ chỗ.

Hừ! Chỉ có điểm này là cô không thể nhẫn nổi. Nghèo là tội nặng nhất!

Hà Phiến Huỳnh vừa định đứng dậy thì chợt thấy một người xông vào.

Là Dương Mộng Cầm.

Hiện tại sắc mặt bà ta tiều tụy, trong mắt tất cả đều là tức giận.

Bà ta tỏ ra dáng vẻ đau lòng vô cùng, đứng trước mặt Hà Phiến Huỳnh.

“Tại sao cô cố tình gây chuyện như vậy! Cô là con gái ruột của tôi sao lạ không học được tí tính tình nào của tôi hả! Nếu Tiểu Tiểu có bất trắc gì tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”

Hà Phiến Huỳnh trợn mắt trong lòng, sao mấy người này nói đi nói lại chỉ có mỗi câu này thế? Vốn từ ngữ hạn hẹp thì cần gia tăng nha!

Dáng vẻ không sao cả của cô rơi vào mắt Dương Mộng Cầm lập tức khiến lửa giận của bà ta hoá cơn sóng thần.

Dương Mộng Cầm nổi điên, buột miệng thốt ra lời ác độc.

“Tiểu Tiểu thích cô như thế, còn nói cô giống hoa hồng hoang dã, cô nhìn cô xem, ngoại trừ hoang dã, có chỗ nào giống hoa hồng không!”

Bà ta càng nói càng kích động, cuối cùng gần như là hét lên: “Sao cô lại không có giáo dưỡng như thế chứ!”

Không có giáo dưỡng?

Hà Phiến Huỳnh cười.

Cô dựa lên đầu giường, giống như đang nói “hôm nay thời tiết rất đẹp”.

“Về chuyện này, bà nói vậy là đổ oan cho tôi đấy.”

“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra loài biết đào động, nhà bà gien tốt quá nên đến Khổng Tử cũng không dạy bảo nổi.”

Ý của cô là: tôi là do mấy người sinh ra, tôi không có giáo dục, là bởi vì gien mấy người không tốt, khiến tôi trời sinh đã là kẻ hư hỏng, đến thánh nhân cũng không uốn nắn nổi đấy.

Nhưng ý của Dương Mộng Cầm rõ ràng là mắng Hà Phiến Huỳnh ngang bướng hồ đồ mà!

Không ngờ cô còn dám thay đổi khái niệm! Dám nói gien nhà bọn họ không tốt!

Dương Mộng Cầm tức giận run rẩy.

Bà ta không làm sao hiểu được, một đứa ban đầu ăn nói vụng về, bị người ta nhục mạ cũng chẳng dáng lên tiếng kháng cự sao giờ lại dẻo mồm dẻo miệng như vậy.

Bà ta ngơ ngác nhìn Hà Phiến Huỳnh, môi run run hơi hé, lại phát hiện bản thân chẳng thể nói nổi một câu phản bác.

Phản bác thế nào đây?

Hà Phiến Huỳnh đúng là do bọn họ sinh ra, bọn họ cũng chưa từng dạy dỗ cô, thì lấy đâu ra lập trường nói cô không có giáo dục?

Khoảng hơn một phút, Dương Mộng Cầm không thể thốt lên một tiếng, chỉ có môi và thân thể không ngừng run rẩy.