Trình Thư Ngọc: “…”
Trình Thư Ngọc quan sát kỹ lưỡng cô, đây là lần đầu tiên trong ấn tượng anh ta thấy rõ gương mặt cô.
Trước kia anh ta biết cô gái này lớn lên trông cũng xinh đẹp, nhưng bởi vì cô luôn cúi đầu, còn anh ta cũng không quá để ý nên ấn tượng về cô gái này vẫn luôn rất mơ hồ.
Hiện giờ thoải mái hào phóng lộ ra gương mặt, dáng vẻ cao cao tại thượng và mặt mày xinh đẹp lập tức để lại ấn tượng sâu trong lòng anh ta.
Rất xinh đẹp, làn da trắng nõn tinh tế, tựa như được hình thành từ pho mát, đôi mắt rất lớn, đuôi mắt lại hơi xếch, mang lại cảm giác hơi xấu xa.
Trình Thư Ngọc yên lặng cúi đầu, chuyển tầm mắt.
Lúc ngẩng đầu lên, anh ta đã khôi phục sự tức giận: “Cô tốt nhất đừng có lừa tôi…”
Còn chưa nói xong, Hà Phiến Huỳnh đã khoan thai đáp lại: “Tôi cùng lắm cũng chỉ quay lại dáng vẻ chạy hộc máu tới đây của anh đăng lên vòng bạn bè thôi, cả mấy lời anh vừa nói đấy, hy vọng anh sẽ không bị lốp xe dự phòng với anh em mình cười nhạo ha.”
Nói rồi cô liếc mắt nhìn anh ta, di động được giơ lên.
“Hay là phát sóng trực tiếp luôn đi, mời Trình công tử đây nói với các em gái mưa về mấy chuyện... như là cô gái được anh cất giấu ở tiểu khu Phúc Uyển chẳng hạn?”
Trình Thư Ngọc: “…”
Ánh mắt Trình Thư Ngọc tối lại.
Hà Phiến Huỳnh cười lạnh trong lòng, dám làm không dám nhận, đúng là thứ rác rưởi!
Bởi vì biết đại khái cốt truyện của quyển sách này, Hà Phiến Huỳnh đương nhiên cũng biết một ít truyện trước khi nam nữ chính tiến vào giai đoạn chính của quyển sách.
Ví dụ như nam chính khi còn trẻ rất thích chơi trò mập mờ, ra ngoài âm thầm nhận một cô em yếu đuối làm em gái, cung cấp cho cô ấy chỗ ở hơn nữa còn thường xuyên đi đi về về.
Mà có mấy lần anh ta cùng với em gái ấy đi ra ngoài bị nguyên chủ bắt gặp, nguyên chủ đương nhiên không quay lén lại, nhưng con người mà, lúc chột dạ, bị người ta dọa một cái, thì sẽ mắc lừa ngay.
Vị Trình công tử này tuy cũng đã hai mươi mấy, nhưng người nhà quản lý anh ta cực nghiêm, cho nên một khi việc này bị lộ ra, về đến nhà không ăn ba thì cũng phải bốn lượt giáo huấn.
Về phần nữ chính Lục Tiểu Tiểu, khi biết được chuyện này cô ta đương nhiên cũng sẽ tìm anh ta kiếm chuyện.
Quả nhiên, sắc mặt Trình Thư Ngọc càng thêm khó coi.
Anh ta tiến tới cướp lấy điện thoại của Hà Phiến Huỳnh, vừa ngơ ngác nhìn cô hồi lâu, tựa như thật sự không rõ tại sao người trước mắt lại trở nên khó chơi như vậy.