Ở ngoài sân xi măng nhỏ trong phòng khách, có rất nhiều hàng xóm đang đứng.
Mới đầu, Mã Cường luôn tỏ ra ân cần đối với Lưu Nhạn Nhạn.
Bưng trà rót nước, lấy đồ ăn mà ngày thường Lưu Nhạn Nhạn thích ăn đặt ở trước mặt cô.
Hà Phiến Huỳnh quan sát mọi thứ và nhận thấy rằng trong ánh mắt của Lưu Nhạn Nhạn, ngoài sự lạnh lùng và ghê tởm, còn có sự sợ hãi chưa bao giờ tan biến.
Lúc này, luật sư lên tiếng: "Chào anh Mã, giống như những lần trước, chúng ta cũng không cần nói nhiều. Tôi hy vọng anh có thể ly hôn hòa bình với thân chủ của tôi."
Nghe đến hai chữ "ly hôn", cảnh hòa thuận vừa nãy bỗng chốc tan biến.
Mã Cường không nói gì nhưng mẹ của Mã Cường lập tức đập bàn đứng dậy: "Không ly hôn! Cô muốn ly hôn thì ly hôn một mình đi!"
Bà ta bị Mã Cường kéo lại.
Mã Cường thay đổi vẻ mặt hung tợn ngày hôm qua, kéo tay áo mẹ anh ta, nhìn Lưu Nhạn Nhạn với vẻ mặt đáng thương.
"Em yêu, em đừng như vậy, em hại chúng tôi bị mạng xã hội tấn công thì thôi, còn muốn ly hôn. Em làm vậy sẽ khiến mẹ anh tức chết đó!"
"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Mẹ anh đã vất vả cả đời, nuôi anh không dễ dàng gì. Em là con dâu, sao không thể thông cảm cho bà ấy chứ?"
Lời nói của anh ta khiến Lưu Nhạn Nhạn không thể chịu đựng được nữa, cô ấy lập tức sụp đổ, khóc lóc thảm thiết, đầu ngón tay cào lên bàn gỗ tạo thành những vết xước.
Rõ ràng là cô ấy đã bị chạm vào vết thương cũ.
Hà Phiến Huỳnh thấy vậy, liền nắm lấy vai Lưu Nhạn Nhạn.
Hôm qua, cô đã liên lạc với Lưu Nhạn Nhạn và nghe cô ấy kể chuyện của mình.
Cô ấy và Mã Cường từng học cùng nhau ở trường tiểu học. Mã Cường thực ra vẫn luôn thích cô ấy, theo đuổi khá vất vả. Vì vậy sau khi thành công, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là yêu thương mà là hiện nguyên hình, không còn giả vờ nữa.
Hơn nữa, anh ta cảm thấy việc theo đuổi Lưu Nhạn Nhạn đã tốn rất nhiều tiền và thời gian. Anh ta cho rằng Lưu Nhạn Nhạn quá kén chọn nên đăm ra chán ghét cô ấy.
Vào đêm tân hôn, anh ta cố tình bỏ mặc Lưu Nhạn Nhạn trong phòng tân hôn và bắt đầu bạo lực lạnh.
Sau đó, anh ta cảm thấy Lưu Nhạn Nhạn không nghe lời mẹ anh ta, bạo lực lạnh trực tiếp biến thành đánh đập.
Mẹ của Mã Cường cũng là một người kỳ lạ, ngày nào cũng kiếm chuyện, mỗi ngày đều chỉ tiếc rằng con trai mình không gϊếŧ chết Lưu Nhạn Nhạn.
Nếu Mã Cường không đánh Lưu Nhạn Nhạn vài ngày, bà ta sẽ tìm cách xúi giục.
Bây giờ, Mã Cường bề ngoài đang cầu xin Lưu Nhạn Nhạn trở về, nhưng thực ra vẫn đang bênh vực mẹ mình, cho rằng bình thường Lưu Nhạn Nhạn không đủ hiếu thuận với mẹ chồng.
Ngón tay thon dài của Hà Phiến Huỳnh ấn lên vai Lưu Nhạn Nhạn, theo hướng Lưu Nhạn Nhạn nép vào lòng ngực mình ôm lấy cô ấy, ngay sau đó nhìn về phía Mã Cường.
“Thông cảm?”
“Lúc anh ở bên ngoài ăn cơm nhảy Disco với người khác, quần áo không giặt, cơm không nấu, anh có từng thông cảm cho mẹ anh không?”
“Lúc anh tìm phụ nữ chơi vui vẻ, anh có thông cảm cho mẹ anh không?”
“Lúc anh nằm ở trên sô pha chơi game, anh có thông cảm cho mẹ anh không?”
“Lúc ba anh động tay động chân với mẹ anh, anh có mở miệng chút nào không?”
“Mẹ anh làm lụng vất vả cả đời?”
“Mẹ anh làm lụng vất vả thì có liên quan gì đến đương sự của tôi? Lúc mẹ anh làm lụng vất vả, đương sự của tôi có ăn một hạt gạo nào của nhà anh sao?”